Một buổi sáng trong tiết trời se lạnh, anh trai cầm tay em gái, dắt nhau đi qua những con đường quen thuộc, vẻ mặt đầy u buồn. Anh thu hết can đảm, lặng lẽ nói với em:
– Em à, kể từ ngày mẹ mất, mỗi ngày trôi qua đối với chúng ta chỉ toàn những nỗi buồn. Mẹ ghẻ như một bóng ma ám ảnh, ngày nào bà ta cũng không ngừng đánh đập và chửi rủa chúng ta. Mỗi khi em tới nhờ bà ta xin xỏ điều gì, thì thức ăn cũng chỉ là những miếng bánh mì cũ đã khô lại. Con chó con trong nhà còn được hưởng phúc hơn chúng ta, thỉnh thoảng có miếng thịt được vứt cho. Anh ao ước rằng có một phép màu nào đó giúp mẹ chúng ta nhận ra chúng ta đang sống trong khổ cực này. Chúng ta phải đi, hãy cùng nhau đến một nơi khác, em nhé!
Hai anh em bắt đầu cuộc hành trình suốt cả ngày dài, băng qua những đồng cỏ xanh mướt, những cánh đồng nương ruộng và những con đường gập ghềnh đá sỏi. Khi một cơn mưa bất chợt ập xuống, em gái ngước lên trời rồi nói:
– Trời đang thương chúng mình, em thấy một giọt nước rơi xuống!
Thời gian trôi, hoàng hôn buông xuống, hai anh em tìm thấy một cánh rừng lớn, nơi mà cả hai đều kiệt sức, bụng đói cồn cào. Họ quyết định chui vào một hốc cây và thiếp đi trong nỗi lo âu.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ len lỏi qua từng tán lá, anh trai mở mắt ra, cảm nhận cơn khát đang hành hạ cổ họng mình.
– Em thấy không, trời đã sáng! Anh đã khát quá rồi. Hình như có tiếng nước chảy bên kia. Em có nghe thấy không?
Anh đứng dậy, nắm tay em đi tìm nguồn nước. Chẳng may, mẹ kế độc ác, thực chất là một phù thủy, thấy hai đứa trẻ bỏ trốn liền lén lút theo sau. Mụ dùng phép thuật để phù phép tất cả các con suối trong rừng.
Khi hai anh em thấy một con suối, nước trong veo chảy róc rách như tiếng nhạc. Anh định cúi xuống uống nhưng em gái bỗng nghe thấy một giọng nói vọng lên từ dòng nước:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành hổ! Ai uống nước suối sẽ biến thành hổ!
Em gái hoảng hốt, vội vàng kéo tay anh lại:
– Anh ơi! Đừng, xin anh đừng uống, nếu không anh sẽ hóa thành hổ mà xé em mất!
Mặc dù khát đến mức cháy cổ họng, nhưng anh cũng từ chối. Anh nói:
– Thôi gặp suối khác vậy.
Đến con suối thứ hai, em lại nghe thấy tiếng thì thào từ dòng nước:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành chó sói! Ai uống nước suối sẽ biến thành chó sói!
Em gái lo lắng nói:
– Anh ơi, em không muốn mất anh, hãy cẩn thận kẻo anh hóa thành chó sói ăn thịt em!
Vì sự yêu thương dành cho em, anh lại một lần nữa nhịn cơn khát. Anh lên tiếng:
– Anh sẽ nhịn, chúng ta sẽ tìm suối khác.
Khi hai anh em đến bên suối thứ ba, em nghe thấy giọng nói đầy đe dọa:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành con mang! Ai uống nước suối sẽ biến thành con mang!
Trong khi em gái hoảng hốt van xin:
– Anh đừng uống, nếu không anh sẽ rời xa em!
Nỗi khát khao mãnh liệt khiến anh không thể kiềm chế, anh đã quỳ xuống bên bờ suối, uống từng ngụm nước. Ngay khi làn nước chạm vào môi anh, phép thuật của mẹ ghẻ đã biến anh thành con Mang, nằm bất động bên bờ.
Em gái gào khóc, thảng thốt nhìn người anh trai yêu quý đã biến hình. Con Mang chỉ còn biết gào thét trong tuyệt vọng. Cuối cùng, em gái nói qua nước mắt:
– Anh Mang! Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, em hứa!
Em tháo chiếc nịt vàng buộc quanh cổ anh, buộc một sợi dây mềm mại từ những nhánh cây và cùng anh đi sâu vào trong rừng. Giữa rừng xanh, hai anh em đã tìm thấy một căn nhà nhỏ, trống trải nhưng lại ấm cúng. Em gái hi vọng rằng đây sẽ là nơi trú ngụ an toàn.
Ngày qua ngày, em gái trở thành người chăm sóc con Mang, tết những chiếc đệm từ lá khô và dưa dại để cho Mang được thoải mái. Mỗi sáng, em ra ngoài lượm củ, tìm thức ăn cho cả hai. Mang vui vẻ trong từng khoảnh khắc được bên cạnh em gái, nhảy nhót đầy hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi không gian mắc đầy âm thanh của cuộc sống hoang dã, nhà vua tổ chức cuộc săn lớn trong rừng. Tiếng hò reo, tiếng chó sủa hòa lẫn trong gió, khiến Mang cảm thấy như một bản nhạc gọi mời.
– Em ơi, hãy cho anh tham gia cuộc săn này! Mang không thể kìm chế được nữa!
Em gái do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý:
– Nhưng phải giữ lời, khi trời tối anh phải về nhà nhé! Anh nhớ gõ cửa và gọi: “Em gái của anh, mở cửa anh nào!” Nếu không, em sẽ không mở cửa đâu!
Mang vui vẻ chạy ra ngoài, hòa mình vào không khí của cuộc săn. Vua và triều thần thấy Mang lông bông, đẹp đẽ nên đuổi theo, nhưng con Mang khéo léo chạy vòng qua những bụi cây rậm rạp và biến mất.
Tối đến, Mang trở về, gõ cửa:
– Em gái của anh, mở cửa anh nào!
Em lập tức mở cửa, Mang nhảy vào và nằm trên chiếc đệm mềm.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng vừa ló rạng, cuộc săn lại bắt đầu. Mang lại một lần nữa hồi hộp bởi những tiếng gọi vang vọng. Mang nói với em:
– Em à, anh phải ra ngay bây giờ!
Em gái lo lắng:
– Nhớ về nhà đúng giờ nhé!
Nhưng Mang không thể kềm lòng, chạy va chạm vào các thợ săn. Cuộc truy đuổi lại bắt đầu, nhưng sau cùng, một mũi tên đã bắn trúng chân Mang, khiến anh khập khiễng không chạy nhanh được. Một thợ săn đã theo dõi đến tận căn nhà, thấy Mang gọi:
– Em gái của anh, mở cửa anh vào!
Người ấy bước vào, thấy cửa mở, ghi nhớ kĩ hình dáng và giọng nói, và lập tức thuật lại cho vua biết. Vua đã quyết định:
– Ngày mai ta sẽ đi săn lại!
Em gái, nhìn thấy Mang bị thương, nhanh chóng ra tay chăm sóc, băng bó vết thương và thoa thuốc cho anh. Em động viên:
– Mang hãy nằm nghỉ cho mau hồi phục!
May mắn, vết thương không nghiêm trọng, Mang mau chóng hồi phục và bước qua cánh cửa ra lại cuộc sống hoang dã. Khi nghe thấy âm thanh của cuộc săn một lần nữa, Mang cảm thấy lòng mình sục sôi.
– Em ơi, mở cửa cho anh! Mang sẽ không chịu đựng được nữa đâu!
Em gái nhắm mắt lại, thở dài, cuối cùng phải mở cửa cho Mang.
Mang vui vẻ chạy ra ngoài, vua lập tức ra lệnh cho thợ săn:
– Đuổi theo con Mang ấy, không được cho nó chạy mất!
Buổi tối, vua đã tìm đến căn nhà nhỏ và gõ cửa:
– Em gái của anh, mở cửa anh vào!
Em gái mở cửa, cảm nhận một làn gió lạ, từ từ quay người lại, và khi cô thấy nhà vua, mọi thứ như dừng lại. Nhà vua ánh nhìn trong trẻo, ánh mắt hiền hòa:
– Nàng có muốn theo ta làm hoàng hậu không?
Cô gái sạch sẽ xinh đẹp nhìn vua và nói:
– Vâng, nhưng xin hãy cho Mang đi cùng, em không thể rời xa Mang!
Nhà vua gật đầu:
– Mang sẽ được ở bên nàng mãi mãi và thỏa mãn mọi điều mong ước.
Ngay lúc đó, Mang chạy đến bên cô, và cô yêu thương dắt Mang ra khỏi căn nhà nhỏ. Nhà vua dẫn cô về cung, tổ chức một buổi lễ đầy linh đình, và giờ đây, cô trở thành một hoàng hậu rạng rỡ. Họ sống bên nhau trong hạnh phúc và Mang được chăm sóc, chạy nhảy tưng bừng trong vườn thượng uyển.
Còn mụ dì ghẻ độc ác, trong lòng canh cánh nỗi ghen ghét, thầm nghĩ rằng cả hai đều đã chết. Nhưng khi nhận được tin cả hai sống hạnh phúc, cơn điên cuồng nổi dậy trong lòng mụ, khiến mụ không thể bình tĩnh nổi một phút nào. Mụ xúi bẩy con gái xấu xí của mình:
– Con phải là hoàng hậu, số phận là như vậy!
Mụ phù thủy già an ủi con:
– Cứ yên tâm, ta sẽ giúp con!
Thời gian trôi qua, hoàng hậu sinh ra một thiên thần nhỏ. Đúng lúc vua đi săn, mụ phù thủy lén lút giả dạng một nữ tỳ, bước vào phòng hoàng hậu:
– Tâu lệnh bà, nước tắm đã chuẩn bị xong, hãy đi tắm để thư giãn.
Hai mẹ con nhanh chóng đánh úp hoàng hậu, cầm chân bà và bắt dùng nước nóng. Trong lúc mọi người không để tâm, mụ phù thủy châm lửa, khói bốc lên và hoàng hậu bất tỉnh, cuối cùng chết ngạt.
Mụ dùng phép thuật thay đổi khuôn mặt con gái thành hoàng hậu, nhưng có một điều mụ không thể chỉnh sửa—một mắt chột. Để không cho vua nhận ra, mụ cho con mình nằm quay mặt vào tường.
Khi nhà vua về, được tin vui, lập tức bước vào thăm hoàng hậu, nhưng bị ngăn lại:
– Xin bệ hạ đừng kéo rèm lên, hoàng hậu chưa khỏe, cần được yên tĩnh.
Vua không nghi ngờ gì mà lui ra. Đêm đó, người bảo mẫu thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào phòng. Hoàng hậu thật sự bế con, ẵm con vào lòng, rồi âu yếm như một người mẹ thật sự. Rồi bà rời khỏi phòng một cách im lặng.
Sáng hôm sau, người bảo mẫu kể với lính canh nhưng không ai biết gì.
Những đêm tiếp theo, hoàng hậu đến rất nhiều lần, với tiếng thì thào:
– Con mẹ còn sống thế nào? Mang của ta ra sao? Ta chỉ còn thời gian này nữa!
Người bảo mẫu hoang mang đi kể cho vua. Nhà vua quyết định:
– Ngày mai ta sẽ thức bên nôi!
Khi đêm xuống, hoàng hậu lại xuất hiện, và vua đã nhận ra tiếng nói:
– Con mẹ còn sống thế nào? Mang của ta ra sao? Ta chỉ còn một lần nữa thôi!
Lần này, vua hốt hoảng chạy đến:
– Nàng là vợ yêu quý của ta!
Ngay lúc ấy, hoàng hậu trở lại hình dáng con người, vui vẻ trước mặt vua. Nàng thuật lại tất cả những gì đã xảy ra, tội lỗi của mụ dì ghẻ và con gái nàng.
Nhà vua ra lệnh bắt hai mẹ con độc ác, và cả hai bị xử án. Sau khi hoàn thành bản án, con Mang cũng hiện nguyên hình thành người, hai anh em vui vẻ sống bên nhau trọn đời hạnh phúc.
– Em à, kể từ ngày mẹ mất, mỗi ngày trôi qua đối với chúng ta chỉ toàn những nỗi buồn. Mẹ ghẻ như một bóng ma ám ảnh, ngày nào bà ta cũng không ngừng đánh đập và chửi rủa chúng ta. Mỗi khi em tới nhờ bà ta xin xỏ điều gì, thì thức ăn cũng chỉ là những miếng bánh mì cũ đã khô lại. Con chó con trong nhà còn được hưởng phúc hơn chúng ta, thỉnh thoảng có miếng thịt được vứt cho. Anh ao ước rằng có một phép màu nào đó giúp mẹ chúng ta nhận ra chúng ta đang sống trong khổ cực này. Chúng ta phải đi, hãy cùng nhau đến một nơi khác, em nhé!
Hai anh em bắt đầu cuộc hành trình suốt cả ngày dài, băng qua những đồng cỏ xanh mướt, những cánh đồng nương ruộng và những con đường gập ghềnh đá sỏi. Khi một cơn mưa bất chợt ập xuống, em gái ngước lên trời rồi nói:
– Trời đang thương chúng mình, em thấy một giọt nước rơi xuống!
Thời gian trôi, hoàng hôn buông xuống, hai anh em tìm thấy một cánh rừng lớn, nơi mà cả hai đều kiệt sức, bụng đói cồn cào. Họ quyết định chui vào một hốc cây và thiếp đi trong nỗi lo âu.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ len lỏi qua từng tán lá, anh trai mở mắt ra, cảm nhận cơn khát đang hành hạ cổ họng mình.
– Em thấy không, trời đã sáng! Anh đã khát quá rồi. Hình như có tiếng nước chảy bên kia. Em có nghe thấy không?
Anh đứng dậy, nắm tay em đi tìm nguồn nước. Chẳng may, mẹ kế độc ác, thực chất là một phù thủy, thấy hai đứa trẻ bỏ trốn liền lén lút theo sau. Mụ dùng phép thuật để phù phép tất cả các con suối trong rừng.
Khi hai anh em thấy một con suối, nước trong veo chảy róc rách như tiếng nhạc. Anh định cúi xuống uống nhưng em gái bỗng nghe thấy một giọng nói vọng lên từ dòng nước:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành hổ! Ai uống nước suối sẽ biến thành hổ!
Em gái hoảng hốt, vội vàng kéo tay anh lại:
– Anh ơi! Đừng, xin anh đừng uống, nếu không anh sẽ hóa thành hổ mà xé em mất!
Mặc dù khát đến mức cháy cổ họng, nhưng anh cũng từ chối. Anh nói:
– Thôi gặp suối khác vậy.
Đến con suối thứ hai, em lại nghe thấy tiếng thì thào từ dòng nước:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành chó sói! Ai uống nước suối sẽ biến thành chó sói!
Em gái lo lắng nói:
– Anh ơi, em không muốn mất anh, hãy cẩn thận kẻo anh hóa thành chó sói ăn thịt em!
Vì sự yêu thương dành cho em, anh lại một lần nữa nhịn cơn khát. Anh lên tiếng:
– Anh sẽ nhịn, chúng ta sẽ tìm suối khác.
Khi hai anh em đến bên suối thứ ba, em nghe thấy giọng nói đầy đe dọa:
– Ai uống nước suối sẽ biến thành con mang! Ai uống nước suối sẽ biến thành con mang!
Trong khi em gái hoảng hốt van xin:
– Anh đừng uống, nếu không anh sẽ rời xa em!
Nỗi khát khao mãnh liệt khiến anh không thể kiềm chế, anh đã quỳ xuống bên bờ suối, uống từng ngụm nước. Ngay khi làn nước chạm vào môi anh, phép thuật của mẹ ghẻ đã biến anh thành con Mang, nằm bất động bên bờ.
Em gái gào khóc, thảng thốt nhìn người anh trai yêu quý đã biến hình. Con Mang chỉ còn biết gào thét trong tuyệt vọng. Cuối cùng, em gái nói qua nước mắt:
– Anh Mang! Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, em hứa!
Em tháo chiếc nịt vàng buộc quanh cổ anh, buộc một sợi dây mềm mại từ những nhánh cây và cùng anh đi sâu vào trong rừng. Giữa rừng xanh, hai anh em đã tìm thấy một căn nhà nhỏ, trống trải nhưng lại ấm cúng. Em gái hi vọng rằng đây sẽ là nơi trú ngụ an toàn.
Ngày qua ngày, em gái trở thành người chăm sóc con Mang, tết những chiếc đệm từ lá khô và dưa dại để cho Mang được thoải mái. Mỗi sáng, em ra ngoài lượm củ, tìm thức ăn cho cả hai. Mang vui vẻ trong từng khoảnh khắc được bên cạnh em gái, nhảy nhót đầy hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi không gian mắc đầy âm thanh của cuộc sống hoang dã, nhà vua tổ chức cuộc săn lớn trong rừng. Tiếng hò reo, tiếng chó sủa hòa lẫn trong gió, khiến Mang cảm thấy như một bản nhạc gọi mời.
– Em ơi, hãy cho anh tham gia cuộc săn này! Mang không thể kìm chế được nữa!
Em gái do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý:
– Nhưng phải giữ lời, khi trời tối anh phải về nhà nhé! Anh nhớ gõ cửa và gọi: “Em gái của anh, mở cửa anh nào!” Nếu không, em sẽ không mở cửa đâu!
Mang vui vẻ chạy ra ngoài, hòa mình vào không khí của cuộc săn. Vua và triều thần thấy Mang lông bông, đẹp đẽ nên đuổi theo, nhưng con Mang khéo léo chạy vòng qua những bụi cây rậm rạp và biến mất.
Tối đến, Mang trở về, gõ cửa:
– Em gái của anh, mở cửa anh nào!
Em lập tức mở cửa, Mang nhảy vào và nằm trên chiếc đệm mềm.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng vừa ló rạng, cuộc săn lại bắt đầu. Mang lại một lần nữa hồi hộp bởi những tiếng gọi vang vọng. Mang nói với em:
– Em à, anh phải ra ngay bây giờ!
Em gái lo lắng:
– Nhớ về nhà đúng giờ nhé!
Nhưng Mang không thể kềm lòng, chạy va chạm vào các thợ săn. Cuộc truy đuổi lại bắt đầu, nhưng sau cùng, một mũi tên đã bắn trúng chân Mang, khiến anh khập khiễng không chạy nhanh được. Một thợ săn đã theo dõi đến tận căn nhà, thấy Mang gọi:
– Em gái của anh, mở cửa anh vào!
Người ấy bước vào, thấy cửa mở, ghi nhớ kĩ hình dáng và giọng nói, và lập tức thuật lại cho vua biết. Vua đã quyết định:
– Ngày mai ta sẽ đi săn lại!
Em gái, nhìn thấy Mang bị thương, nhanh chóng ra tay chăm sóc, băng bó vết thương và thoa thuốc cho anh. Em động viên:
– Mang hãy nằm nghỉ cho mau hồi phục!
May mắn, vết thương không nghiêm trọng, Mang mau chóng hồi phục và bước qua cánh cửa ra lại cuộc sống hoang dã. Khi nghe thấy âm thanh của cuộc săn một lần nữa, Mang cảm thấy lòng mình sục sôi.
– Em ơi, mở cửa cho anh! Mang sẽ không chịu đựng được nữa đâu!
Em gái nhắm mắt lại, thở dài, cuối cùng phải mở cửa cho Mang.
Mang vui vẻ chạy ra ngoài, vua lập tức ra lệnh cho thợ săn:
– Đuổi theo con Mang ấy, không được cho nó chạy mất!
Buổi tối, vua đã tìm đến căn nhà nhỏ và gõ cửa:
– Em gái của anh, mở cửa anh vào!
Em gái mở cửa, cảm nhận một làn gió lạ, từ từ quay người lại, và khi cô thấy nhà vua, mọi thứ như dừng lại. Nhà vua ánh nhìn trong trẻo, ánh mắt hiền hòa:
– Nàng có muốn theo ta làm hoàng hậu không?
Cô gái sạch sẽ xinh đẹp nhìn vua và nói:
– Vâng, nhưng xin hãy cho Mang đi cùng, em không thể rời xa Mang!
Nhà vua gật đầu:
– Mang sẽ được ở bên nàng mãi mãi và thỏa mãn mọi điều mong ước.
Ngay lúc đó, Mang chạy đến bên cô, và cô yêu thương dắt Mang ra khỏi căn nhà nhỏ. Nhà vua dẫn cô về cung, tổ chức một buổi lễ đầy linh đình, và giờ đây, cô trở thành một hoàng hậu rạng rỡ. Họ sống bên nhau trong hạnh phúc và Mang được chăm sóc, chạy nhảy tưng bừng trong vườn thượng uyển.
Còn mụ dì ghẻ độc ác, trong lòng canh cánh nỗi ghen ghét, thầm nghĩ rằng cả hai đều đã chết. Nhưng khi nhận được tin cả hai sống hạnh phúc, cơn điên cuồng nổi dậy trong lòng mụ, khiến mụ không thể bình tĩnh nổi một phút nào. Mụ xúi bẩy con gái xấu xí của mình:
– Con phải là hoàng hậu, số phận là như vậy!
Mụ phù thủy già an ủi con:
– Cứ yên tâm, ta sẽ giúp con!
Thời gian trôi qua, hoàng hậu sinh ra một thiên thần nhỏ. Đúng lúc vua đi săn, mụ phù thủy lén lút giả dạng một nữ tỳ, bước vào phòng hoàng hậu:
– Tâu lệnh bà, nước tắm đã chuẩn bị xong, hãy đi tắm để thư giãn.
Hai mẹ con nhanh chóng đánh úp hoàng hậu, cầm chân bà và bắt dùng nước nóng. Trong lúc mọi người không để tâm, mụ phù thủy châm lửa, khói bốc lên và hoàng hậu bất tỉnh, cuối cùng chết ngạt.
Mụ dùng phép thuật thay đổi khuôn mặt con gái thành hoàng hậu, nhưng có một điều mụ không thể chỉnh sửa—một mắt chột. Để không cho vua nhận ra, mụ cho con mình nằm quay mặt vào tường.
Khi nhà vua về, được tin vui, lập tức bước vào thăm hoàng hậu, nhưng bị ngăn lại:
– Xin bệ hạ đừng kéo rèm lên, hoàng hậu chưa khỏe, cần được yên tĩnh.
Vua không nghi ngờ gì mà lui ra. Đêm đó, người bảo mẫu thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào phòng. Hoàng hậu thật sự bế con, ẵm con vào lòng, rồi âu yếm như một người mẹ thật sự. Rồi bà rời khỏi phòng một cách im lặng.
Sáng hôm sau, người bảo mẫu kể với lính canh nhưng không ai biết gì.
Những đêm tiếp theo, hoàng hậu đến rất nhiều lần, với tiếng thì thào:
– Con mẹ còn sống thế nào? Mang của ta ra sao? Ta chỉ còn thời gian này nữa!
Người bảo mẫu hoang mang đi kể cho vua. Nhà vua quyết định:
– Ngày mai ta sẽ thức bên nôi!
Khi đêm xuống, hoàng hậu lại xuất hiện, và vua đã nhận ra tiếng nói:
– Con mẹ còn sống thế nào? Mang của ta ra sao? Ta chỉ còn một lần nữa thôi!
Lần này, vua hốt hoảng chạy đến:
– Nàng là vợ yêu quý của ta!
Ngay lúc ấy, hoàng hậu trở lại hình dáng con người, vui vẻ trước mặt vua. Nàng thuật lại tất cả những gì đã xảy ra, tội lỗi của mụ dì ghẻ và con gái nàng.
Nhà vua ra lệnh bắt hai mẹ con độc ác, và cả hai bị xử án. Sau khi hoàn thành bản án, con Mang cũng hiện nguyên hình thành người, hai anh em vui vẻ sống bên nhau trọn đời hạnh phúc.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc Truyện cổ tích tại cotichvietnam.com