Ngày xưa, vào thời kỳ Thiêu Hựu, thuộc triều đại Hậu Lê (năm 1557), tại một ngôi làng nhỏ có tên là An Thái, nằm trong huyện Vụ Bản thuộc tỉnh Nam Định, có một gia đình họ Lê. Trong gia đình này, phu nhân Lê Thái Công đang mang thai gần đến ngày sinh nở. Thế nhưng, do gặp phải căn bệnh suy nhược, phu nhân chỉ có thể cảm thấy hài lòng khi thưởng thức những loại hoa quả, còn lại thì không có món ăn nào làm nàng cảm thấy dễ chịu. Suốt thời gian dài, không có loại thuốc nào giúp nàng hồi phục sức khỏe.
Một ngày nọ, giữa cảnh sắc bình yên của làng quê, một vị đạo sĩ xuất hiện, tay cầm quạt với ánh nhìn đầy thần bí. Ông xin phép được thăm phu nhân và hứa sẽ chữa trị cho nàng. Tại bàn thờ linh thiêng, vị đạo sĩ khẽ lẩm nhẩm vài câu thần chú bí ẩn, lòng ông tràn đầy quyết tâm. Bất ngờ, ông vung tay ném chiếc búa ngọc xuống đất. Chỉ trong chớp mắt, ông Lê Thái Công bỗng ngã gục, “trên trời” sụp xuống với cảm giác như mình đang bay bổng giữa tinh tú, được đưa tới Thiên Đình.
Tại đây, ánh sáng rực rỡ từ chốn thiên đường rọi xuống, Thái Công thấy mình tham gia vào một bữa tiệc long trọng do Ngọc Hoàng tổ chức. Giữa muôn trùng tiên nữ quyến rũ, ông bất giác chú ý tới Công Chúa Quỳnh Nương, người đang vụng về làm rơi chén ngọc. Một sự trừng phạt nghiêm khắc đã đến với nàng khi bị đày xuống trần gian, và cảnh tượng ấy in đậm trong tâm trí ông.
Khi tỉnh dậy, Thái Công vui mừng biết được phu nhân vừa hạ sinh một bé gái đáng yêu và trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Ông đặt tên cho con là Giáng Tiên, với hy vọng rằng thiên thần bé nhỏ ấy sẽ mang lại niềm vui và ánh sáng cho cuộc đời họ.
Thời gian trôi qua, Giáng Tiên lớn lên, nàng không chỉ sở hữu vẻ đẹp rực rỡ như hoa cỏ mùa xuân mà còn là cô gái tài năng, văn thơ lưu loát, với khả năng chơi đàn và thổi sáo khiến lòng người say đắm. Khi tròn 18 tuổi, nàng kết duyên cùng Đào Lang, con nuôi của một vị quan trí sĩ trong làng. Tình yêu của họ làm cho cuộc sống thêm phần viên mãn.
Nhưng trong số phận của Giáng Tiên lại có sự trớ trêu. Ba năm sau, vào một ngày nắng đẹp mùng 3 tháng 3, bất ngờ nàng từ trần. Người dân trong làng thì thầm, họ cho rằng nàng là một vị tiên, trở về với cõi trời. Thế nhưng, Ngọc Hoàng nhìn thấy Giáng Tiên chưa hết thời hạn lưu lạc, vì thế, nàng phải quay trở lại dương thế. Trong một lớp vỏ mới, nàng xuất hiện dưới hình dáng của một nữ thần vĩ đại, và bên cạnh nàng là hai ngọc nữ Quế Nương và Thị Nương.
Cả ba tiên nữ đã hạ xuống vùng Phố Cát, tỉnh Thanh Hóa giữa ánh sáng ban mai trong trẻo, cảnh quan hiện ra tuyệt đẹp với những bông hoa nở rộ và các dòng suối trong veo. Dân làng không lâu sau đã biết đến tài năng và phép màu tuyệt diệu của họ. Nhờ những điều kỳ diệu mà hai nàng ngọc nữ thực hiện, lòng dân dâng trào biết ơn, họ xây dựng một ngôi đền để thờ phụng, gọi là đền thờ Công Chúa Liễu Hạnh.
Công Chúa Liễu Hạnh, như một vị thần từ bi, thường xuyên xuống trần ban phúc lành cho dân chúng. Danh tiếng nàng vang xa, đến nỗi triều đình đã phong tặng nàng danh hiệu Thượng Đẳng Phúc Thần – một vinh dự cao quý cho một linh hồn善良.
Vào thời điểm đất nước đang lâm vào khủng hoảng, có một lão quan 80 tuổi, một hôm nằm mơ thấy Công Chúa Liễu Hạnh hiện lên giữa muôn vàn tiên nữ, mang theo một chiếu sắc của Ngọc Hoàng. Trong giấc mơ, ông nhìn thấy nàng ngồi trên chiếc xe mây với cờ xí rực rỡ, tiếng nhạc du dương theo sau từng bước đi của nàng. Mọi người nhận ra rằng Công Chúa đã mãn hạn lưu lạc nơi hạ giới và giờ đây, nàng đã trở về với cõi trời cao.
Trong thời gian ở lại Thanh Hóa, Công Chúa Liễu Hạnh đã ngao du khắp các vùng đất, nhất là vùng Lạng Sơn, nơi mà cảnh quan thiên nhiên hòa quyện với vẻ đẹp của núi rừng. Nàng đã từng cải trang thành một thiếu nữ bán rượu bên Hồ Tây, nơi nàng đã có những buổi họa thơ tuyệt đẹp bên cạnh danh sĩ Phùng Khắc Khoan cùng hai người bạn thân.
Sau khi Liễu Hạnh trở lại cõi trời, hai ngọc nữ Quế Nương và Thị Nương vẫn tiếp tục là cầu nối giữa dân gian và Công Chúa. Dân chúng tin tưởng vào sự linh thiêng của Liễu Hạnh, họ xây dựng nhiều ngôi đền thờ bà tại các nơi khác nhau. Một trong số đó nằm ở Phủ Giầy, Nam Định, nơi được coi là nơi nàng đã tái sinh.
Tại Hà Nội, Đền Sùng Sơn được xây dựng trên con đường Hàng Bột, nơi người ta vẫn hàng năm thờ cúng và tôn vinh Công Chúa Liễu. Ngày lễ lớn của bà, hàng nghìn người dân địa phương và du khách khắp nơi đều nhộn nhịp kéo đến tham dự, mang theo lòng thành kính và niềm tri ân đến vị thần chăm sóc cho cuộc sống bình yên của họ.
Câu chuyện về Giáng Tiên, từ một tiểu thư hạnh phúc trở thành Công Chúa Liễu Hạnh, đã khắc sâu vào tâm trí người dân như một tấm gương về lòng kiên trì và tình yêu thương. Giữa dòng đời hối hả, nàng vẫn được nhớ đến như một biểu tượng của sự hy sinh và khả năng vươn lên từ những khó khăn, để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho nhân gian.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích dân gian tại website Cổ tích Việt Nam.