Từ xưa lắm, khi những ước nguyện vẫn còn luồn lách giữa thực tại và phép màu, có một vị vua cai quản một vương quốc tuyệt đẹp. Ông có ba cô công chúa, nhưng nàng công chúa út luôn làm mọi người phải ngẩn ngơ với vẻ đẹp kiêu sa, đến nỗi ánh mặt trời cũng phải ngả mũ kính nể mỗi khi ánh sáng của nó chiếu rọi lên khuôn mặt tinh khôi của nàng.
Cạnh cung điện lộng lẫy, có một khu rừng rậm rạp, những tán cây lớn trĩu nặng, che phủ bởi một màu xanh sâu thẳm. Giữa lòng khu rừng đó, có một cái giếng cổ kính, sâu thẳm như những bí ẩn của chính cuộc đời. Vào những ngày hè oi ả, công chúa thường tìm đến bên bờ giếng, nơi dòng nước trong vắt chảy róc rách nhẹ nhàng. Ở đó, nàng thường xuyên vui đùa với quả cầu vàng lấp lánh, món đồ chơi yêu thích của mình.
Một ngày nọ, khi nàng đang say sưa tung quả cầu lên không trung để bắt, thì bất ngờ, quả cầu lăn xuống và rơi tõm xuống giếng nước sâu thăm thẳm. Nàng nhìn theo, thấy quả cầu quý giá của mình biến mất, và trong lòng trào dâng nỗi lo lắng cùng sự tuyệt vọng. Nước mắt tuôn trào, công chúa khóc như một đứa trẻ mất đi đồ chơi yêu quý.
Khi tiếng khóc của nàng vang vọng giữa rừng già, bỗng một giọng nói vang lên từ cặn nước:
— Ôi công chúa xinh đẹp, tại sao lại khóc lóc thảm thiết đến vậy?
Nàng quay đầu lại, thấy một con ếch xấu xí đang nhô đầu khỏi mặt nước, dáng vẻ thật kỳ quái. Nàng nói, giọng ngập tràn sự thất vọng:
— Chỉ là một quả cầu vàng của tôi đã rơi xuống giếng, giờ tôi không biết làm sao lấy lại được!
Con ếch đáp, với giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định:
— Đừng lo lắng, công chúa. Nếu nàng hứa sẽ cho tôi được coi nàng là bạn, tôi sẽ lặn xuống mang quả cầu lên cho nàng. Nhưng nguyện vọng ấy, nàng phải hứa cho tôi một chỗ bên cạnh, cùng ăn chung, cùng chơi đùa.
Công chúa trong lúc hoang mang đã gật đầu, để rồi tâm trí lại lẩn quẩn suy ngẫm về điều đó. Nàng nghĩ thầm: “Thật nực cười, một con ếch tầm thường làm sao có thể trở thành bạn của công chúa?”
Con ếch không chờ câu trả lời thêm nữa, lập tức nhảy xuống nước, biến mất trong làn nước lạnh lẽo. Chỉ một lát sau, nó ngoi lên, miệng ngậm quả cầu vàng lấp lánh và ném lên bờ. Nhìn lại món đồ chơi, công chúa vui mừng đến nỗi quên cả sự hiện diện của con ếch, nàng vội vàng nhặt lấy và chạy về cung điện mà không hề nghĩ đến lời hứa.
Ngày hôm sau, khi cả vương quốc đang tọa lạc bên bàn tiệc, công chúa bỗng nghe thấy tiếng nhảy lạch bạch trên cầu thang. Khi cửa mở ra, con ếch lù lù xuất hiện, ngước mắt lên nhìn nàng với ánh mắt xin xỏ.
— Nàng, công chúa tuyệt đẹp, xin hãy mở cửa cho tôi vào!
Công chúa sững sờ và vội vàng đóng cửa lại, lòng cảm thấy ghê tởm. Nàng không thể chấp nhận nổi việc phải chia sẻ không gian của mình với một sinh vật xấu xí như vậy.
Vua cha nhìn thấy thái độ của nàng liền hỏi:
— Sao vậy, công chúa? Có chuyện gì khiến con hoảng sợ đến thế? Có kẻ đáng sợ đứng ngoài đó sao?
Nàng đáp, vẻ mặt lo lắng:
— Cha ơi, không phải người khổng lồ nào đâu. Chỉ là một con ếch ghê tởm mà thôi!
Vua nhẹ nhàng khuyên nhủ:
— Con đã hứa thì phải giữ lời hứa với nó. Đừng quên rằng ếch đã giúp con trong lúc khó khăn.
Với một cảm giác bị ép buộc, công chúa ra mở cửa cho ếch. Con ếch nhảy vào bên cạnh nàng, khăng khăng đòi được ngồi trên bàn tiệc, gần gũi với nàng. Nàng miễn cưỡng đẩy chiếc đĩa vàng của mình lại gần, trong khi con ếch ăn ngon lành, mỗi miếng thức ăn đều làm nàng cảm thấy ghê tởm.
— Tôi đã ăn no rồi. Giờ tôi muốn được ngủ bên nàng, hãy mang tôi vào phòng nàng, trải giường cho tôi, để tôi không còn phải lạnh lẽo một mình.
Công chúa cảm thấy bất lực, nhưng vua đã nhắc nhở nàng về lòng biết ơn đối với kẻ đã giúp đỡ mình. Cuối cùng, nàng bước tới, nhưng trong lòng đầy chán ghét. Với một cái nhấc tay, nàng ném ếch lên giường, miệng thầm nghĩ: “Mày sẽ không bao giờ làm phiền ta nữa!”
Khi con ếch rơi xuống giường, ánh sáng chói lòa từ trong phòng chiếu tới tạo ra một làn sóng thần kỳ. Đột nhiên, trước mắt nàng hiện lên một chàng hoàng tử tuấn tú với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười ấm áp.
Chàng hoàng tử kể với nàng:
— Chính bởi mụ phù thủy độc ác đã biến ta thành ếch, và chỉ có nàng mới có thể giải thoát cho ta.
Họ đã hứa hẹn sẽ trở về vương quốc của chàng ngay ngày mai. Cả hai yên giấc trong niềm hạnh phúc mới chớm nở, và sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp rọi xuống, một cỗ xe lộng lẫy kéo bởi tám chú ngựa trắng xuất hiện trước cửa, đưa họ trở về.
Chẳng bao lâu, âm thanh lách cách từ phía sau cỗ xe vang lên. Hoàng tử lo lắng hỏi bác Heinrich, người hầu trung thành:
— Có chuyện gì xảy ra với cỗ xe vậy bác?
— Thưa ngài, không phải lỗi đứt gãy của xe đâu, mà là tim của tôi đã nứt ra vì niềm vui mừng khi thấy ngài đã hạnh phúc.
Và cứ như vậy, trên đoạn đường trở về, lòng họ tràn đầy tình yêu thương và niềm hạnh phúc, không chỉ là một bài học về lòng biết ơn, mà còn là một minh chứng cho sức mạnh của tình bạn, tình yêu và lòng dũng cảm trong cuộc sống.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc Truyện cổ tích tại cotichvietnam.com