Ngày xửa, ngày xưa, trong một vùng hoang dã rộng lớn, nơi có những cồn cát mênh mông và những bông hoa rực rỡ nở cạnh những tảng đá sừng sững, có một chú lạc đà mang tên Cam. Cam không giống như những chú lạc đà khác, vì trên lưng nó không có chiếc bướu hùng vĩ. Có thể nói rằng Cam là một kẻ cô đơn, luôn ngồi giữa những người bạn của mình, nhưng trong lòng cảm thấy nỗi buồn và thiếu thốn.
Mỗi khi ánh nắng mặt trời chói chang đổ xuống, Cam thường ngước nhìn những chiếc bướu của các bạn và thầm ước ao.
“Ôi, nếu mình có bướu, có lẽ mình sẽ không bao giờ mệt mỏi khi trèo qua những cồn cát này,” Cam thở dài.
Một ngày nọ, giữa những cồn cát rộng lớn, một cơ hội tuyệt vời đã đến với Cam khi nó gặp một vị thần kỳ diệu. Vị thần hiện lên như một làn gió nhẹ, tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn. Vị thần nhìn Cam và hỏi:
“Cháu có điều gì muốn ước không, lạc đà bé nhỏ?”
Cam ngập ngừng trả lời:
“Bẩm thần, con muốn có một chiếc bướu thật đẹp như những bạn của con. Bởi vì con muốn trở nên mạnh mẽ và có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.”
Vị thần mỉm cười và vẫy tay, một chiếc bướu xuất hiện trên lưng Cam, lớn và vững chãi. Cam vui mừng khôn xiết, cảm giác như mình vừa được biến hóa thành một lạc đà mạnh mẽ nhất trái đất. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu.
Khi không khí oi ả bắt đầu tràn ngập giữa mùa hè, chiếc bướu trên lưng Cam không chỉ làm nó mạnh mẽ hơn mà còn trở thành gánh nặng to lớn. Cam hoảng hốt nhận ra rằng chiếc bướu không chỉ là biểu tượng của sức mạnh, mà còn là một trách nhiệm nặng nề.
“Mình cảm thấy nặng nề quá,” Cam thở dài, “trong khi các bạn có thể tự do vẫy vùng trên cát, mình lại phải vật lộn để di chuyển.”
Những ngày sau đó, Cam cảm thấy buồn chán hơn bao giờ hết. Nó phải struggle với chiếc bướu lớn, thậm chí cả lúc uống nước cũng trở nên khó khăn. Các bạn xung quanh, những lạc đà khác, đều vui vẻ và yêu đời, còn Cam thì chỉ biết bê bết trong những suy nghĩ tối tăm.
Một lần, giữa cơn bão cát ập đến, những lạc đà bạn của Cam đã nhanh chóng tìm được chỗ trú ẩn an toàn, trong khi Cam lại đứng vững chãi nhưng không thể di chuyển được vì chiếc bướu.
Khi cơn bão qua đi, Cam đã hoàn toàn mệt mỏi và chán nản.
“Ôi thần linh, sao con lại tự hại bản thân mình như thế?” Cam khóc, “Con đã không biết rằng chiếc bướu ấy lại đem đến cho con nhiều phiền toái như vậy.”
Vị thần nghe thấy tiếng gọi cầu cứu của Cam, xuất hiện bên cạnh nó. Sau khi nhìn thấy sự mệt mỏi và nỗi buồn nơi Cam, vị thần từ bi nói:
“Cháu thân mến, chiếc bướu không chỉ đơn thuần là sức mạnh. Đằng sau nó còn có những gánh nặng và trách nhiệm. Con hãy hiểu rằng, bản thân con vốn quý giá và đủ sức mạnh để đối diện với những thử thách mà không cần phải giam mình trong sự tự ti hay tham lam.”
Nói xong, vị thần nhẹ nhàng vẫy tay. Chiếc bướu trên lưng Cam từ từ biến mất, để lại cho nó một sự nhẹ nhàng vô bờ. Cam cảm thấy thật thoải mái, như thể vừa cất bỏ được một gánh nặng lớn lao.
“Con đã hiểu,” Cam rưng rưng nói, “sự mạnh mẽ không chỉ đến từ bề ngoài mà còn từ bên trong. Con cần phải yêu quý bản thân mình và không so sánh mình với người khác.”
Từ đó trở đi, Cam trở thành một người bạn tốt bụng. Nó thường giúp đỡ những lạc đà khác, cung cấp cho họ sự hỗ trợ cần thiết, giúp họ vượt qua những điều khó khăn trong cuộc sống. Dần dần, Cam nhận ra rằng chính bản thân mình, với tình bạn và sự sẻ chia, mới làm cho nó thật sự mạnh mẽ và hạnh phúc.
Và như thế, câu chuyện của Cam trở thành một bài học cho mọi lạc đà. Họ học được rằng sức mạnh không chỉ nằm ở bề ngoài, mà còn đến từ lòng dũng cảm, tình bạn và sự khoan dung trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Họ không cần phải thay đổi bản thân để chứng minh giá trị của mình, mà chỉ cần sống tốt và yêu thương mọi người xung quanh.
Thế là, Cam sống cuộc đời vui vẻ, không một chiếc bướu nào, nhưng lại đem lại sức mạnh cho chính mình và cho bạn bè.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc Truyện cổ tích Việt Nam tại cotichvietnam.com