Ngày xưa, ở một vùng đất xa xôi, nơi những ngọn núi hùng vĩ ôm trọn bầu trời xanh thẳm, có một người dân chài hiền lành tên là Khải. Miền đất này được bao phủ bởi những cánh rừng rậm rạp và những dòng suối trong vắt như ngọc, nơi chim muông ca hát vang vọng cả ngày dài. Khải sống cùng với mẹ già trong một túp lều nhỏ giản dị, lại rất ấm cúng. Hằng ngày, Khải ra khơi, cho thuyền trôi trên từng làn sóng, câu cá để mang về nuôi sống cả hai mẹ con.
Một sáng sớm đẹp trời, khi ánh nắng vừa ló rạng, nhuộm vàng cả mặt nước trong veo, Khải ghé vào một hòn đảo nhỏ lạ lẫm. Trên bãi cát mịn màng, một chú chim kỳ lạ xuất hiện, với bộ lông đen tuyền, đôi mắt sắc lạnh và bộ mỏ dài xinh đẹp. Chú chim nhìn Khải với ánh mắt đầy tò mò, khiến trái tim của chàng trai rung động.
“Đẹp quá! Chắc hẳn đây là chim Kền Kền,” Khải thốt lên trong sự ngỡ ngàng.
Bỗng nhiên, chú chim lên tiếng, giọng nói ngân vang như tiếng chuông:
“Con người ơi, nếu ngươi muốn có thức ăn ngon, hãy giúp ta mở lối đến bầu trời!”
Khải cảm thấy như có một ma lực kéo mình đến với chú chim. Nghe lời chao đảo trong lòng, anh quyết định giúp đỡ. Thế rồi, Khải dốc hết sức mình xây dựng một chiếc thang bằng những cành cây và những sợi dây bện từ cảnh thiên nhiên quanh đó. Qua bao nhiêu ngày miệt mài, cuối cùng, chiếc thang ấy hiện ra thật vững chắc, đưa chú chim lên cao, chạm đến bầu trời bao la.
“Khi chạm được đến trời cao, ta sẽ ban phước cho ngươi!” Chú chim Kền Kền vui mừng nói.
Khải trở về nhà, lòng tràn ngập hy vọng. Thế nhưng, theo thời gian, chú chim Kền Kền không thực hiện lời hứa của mình. Thực phẩm dành cho Khải và mẹ mỗi ngày vẫn chỉ là những con cá nhỏ lẻ tẻ, không có gì thay đổi. Dần dần, nỗi thất vọng bắt đầu chất chứa trong lòng Khải, và vào một buổi chiều đợi mãi mà không thấy chim Kền Kền trở về, vẻ bế tắc hiện ra trên khuôn mặt anh.
“Mẹ à,” Khải nói, “con đã giúp chú chim và chờ đợi phước lành! Nhưng sao giờ đây lòng con chỉ thấy trống trải?”
“Mỗi việc làm đều có cái giá của nó. Con đã cho đi mà không hề hay biết, cái giá chính là điều mà con muốn nhận lại,” mẹ Khải nhẹ nhàng khuyên bảo.
Vì vậy, Khải quyết định không chờ đợi nữa. Mỗi sáng, anh lên thuyền, kịp thời đưa mẻ cá tươi sống về nuôi sống mẹ già trong danh dự. Lòng anh tràn đầy yêu thương và hy vọng, giúp Khải cảm thấy hạnh phúc dẫu không có sự ban phước từ chú chim. Thời gian trôi đi, một sáng trời quang mây tạnh, Khải lại gặp lại chú chim Kền Kền trên đảo nhỏ.
Khải đặt một tay lên trái tim mình:
“Chúng ta đã từng gặp nhau trước kia. Nhưng gần đây, tâm trí ta đã nhận ra rằng, hạnh phúc đến từ chính những gì ta nỗ lực làm cho nhau.”
Chim Kền Kền đập cánh, vẩn vơ bay lên:
“Ngươi đã học được bài học quý giá! Bây giờ, ta sẽ đến giúp đỡ ngươi. Hãy nhìn lên bầu trời, nơi mỗi đám mây đều là nguồn thực phẩm tươi ngon.”
Và từ đó, Khải hiểu rằng mọi điều mà anh đã cho đi, dù nhỏ bé, đều sẽ trở về với một cách kỳ diệu. Từ đó về sau, Khải và mẹ sống hạnh phúc bên nhau, không cần phụ thuộc vào những thứ xa vời. Câu chuyện của họ đặt lại niềm tin vào tình yêu thương và sự cố gắng, để rồi, không gì là quý hơn những giá trị tinh thần mà con người tự tay xây dựng.
Câu chuyện qua thời gian trở thành một sự tích, nhắc nhở thế hệ sau về tầm quan trọng của lòng nhân ái, sự sẻ chia, và cái giá của những gì ta mong muốn nhận lại. Chú chim Kền Kền từ đó không chỉ là biểu tượng cho phước lành mà còn cả một bài học nhân văn sâu sắc trong mỗi tâm hồn.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc Truyện cổ tích Việt Nam tại cotichvietnam.com