Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng xanh tươi mát, nơi ánh nắng xuyên qua những tán lá dày đặc, có một nàng chim họa mi với bộ lông rực rỡ như những giọt sương mai. Giọng hát của nàng vang vọng khắp nơi, nhẹ nhàng và trong trẻo, khiến cho mọi sinh vật trong rừng đều phải lặng im lắng nghe. Một buổi sáng tươi đẹp, nàng họa mi đang đón những tia nắng đầu tiên, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói oang oang từ một chiếc lều bên bìa rừng.
“Ôi! Chỉ cần nghe được tiếng hát của chim họa mi, ta sẽ hạnh phúc cả đời này!” – người vua lắm tiền nhiều của thốt lên, tay cầm chén rượu, miệng nhấp nháp món ăn thượng hạng.
Nhưng cuộc sống của nhà vua, mặc dù giàu có đến đâu, vẫn thiếu vắng tiếng hát của nàng họa mi. Ông đã cử toán lính đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không có dấu vết của nàng. Nhiều tháng trôi qua, sự khát khao của ông trở thành nỗi ám ảnh, khiến ông không dám để tâm đến điều gì khác ngoài âm thanh ngọt ngào mà ông mơ ước.
Cuối cùng, một ngày nọ, đoàn lính trở về và mang tin mừng. Giữa khu rừng xanh rì ấy, họ đã tìm thấy nàng họa mi xinh đẹp. Khi nghe tin này, niềm vui như vỡ òa trong lòng nhà vua. Ông lập tức ra lệnh đưa nàng về cung để thưởng thức giọng hát của nàng. Khi nàng họa mi được đưa vào cung điện, nàng ngắm nhìn những bức tranh tuyệt đẹp bên trong những bức tường vàng son và những đèn chùm lấp lánh. Nhưng trong lòng, nàng không khỏi lo lắng cho sự tự do và cuộc sống được bay nhảy trong rừng của mình.
“Ôi, chim họa mi!” – nhà vua vui vẻ nói, đôi mắt rực sáng. “Hãy cất tiếng hát cho ta nghe.”
Nhưng nàng họa mi chỉ ngập ngừng, không thể cất lên âm thanh mà nàng đã từng hãnh diện. Nơi đây không có những cành cây tươi tốt, không có gió thoảng mang hương thơm của hoa lá, mà chỉ có những bức tường lạnh lẽo và một vị vua bận tâm với sự quyền quý của mình.
“Bệ hạ ơi!” – nàng nhẹ nhàng đáp. “Hãy cho tôi một chút thời gian, để tôi tìm lại những giai điệu từ trái tim mình.”
Nhà vua ngạc nhiên, nhưng ông cũng cảm thấy điều nàng nói có lý. Ông đã từng thử nghe quá nhiều âm thanh từ nhạc cụ sang trọng mà không bao giờ cảm nhận được cái đẹp của sự tự do và sức sống.
Thời gian trôi qua, và nhà vua bắt đầu hiểu ra rằng chỉ có sự tự do mới có thể làm nảy nở giọng hát theo cách trọn vẹn nhất. Ông đã rời bỏ những buổi tiệc tùng xa hoa, thường xuyên đi dạo trong rừng, học cách lắng nghe và tìm kiếm những điều giản dị, gần gũi với thiên nhiên.
Vào một buổi sớm mai khi sương vẫn còn đọng lại trên cành lá, nhà vua quyết định thả chim họa mi về rừng. Cuối cùng, trong giây phút chia tay, ông đã thốt lên với một giọng đầy chân thành:
“Chim họa mi, hãy trở về với quê hương của nàng. Ta thật sự cần sự tự do hơn là những món quà xa hoa.”
Chim họa mi vui sướng, bay vút lên trời cao, hòa mình với bầu không khí tự do hạnh phúc. Khi nàng cất lên những giai điệu đầu tiên của cuộc sống, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách trong khu rừng. Giọng hát của nàng không chỉ chạm đến trái tim của muôn loài mà còn khiến chính nhà vua nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở sự giàu có, mà nằm ở việc sống đúng với bản thân mình.
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần nhà vua nghe tiếng chim họa mi ngâm nga giữa rừng, ông lại mỉm cười, hiểu rằng âm thanh của tự do luôn là giai điệu đẹp nhất trong cuộc đời. Và từ câu chuyện của họa mi, ông đã học được một bài học quý giá: Không có gì quý giá hơn tự do và cuộc sống thật sự trong chính bản chất của nó.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc Truyện cổ tích Việt Nam tại cotichvietnam.com