Ngày xưa, trong một khu rừng xanh tươi mát, có một cây táo thần kỳ nằm giữa những đám cỏ và hoa dại. Cây táo vươn cao, với những nhánh cây xanh mướt, trái táo chín mọng treo lấp lánh dưới ánh nắng. Hàng ngày, những đứa trẻ trong khu phố gần đó thường tụ tập lại, reo vui dưới tán cây, chúng chạy nhảy, đuổi nhau vòng quanh, thỉnh thoảng lại hái những quả táo ăn chung, tạo nên một không khí vui tươi rộn rã.
Thế nhưng, một buổi chiều, giữa lúc tiếng cười vang vọng khắp nơi, xuất hiện một cậu bé mới đến, với vẻ mặt kiêu ngạo. Cậu ta nhìn bọn trẻ với ánh mắt đầy thách thức và nói:
– Các cậu đừng có chơi ở đây! Vườn này là của tôi, tôi đã mua lại từ trước. Cây táo này cũng thuộc về tôi, các cậu hãy đi chỗ khác mà chơi. Cấm bước chân vào đây nữa!
Trước lời nói của cậu bé, những đứa trẻ cảm thấy thất vọng, chúng cúi đầu rời đi, chỉ còn lại cậu bé đứng một mình, xem như trời đất này là của riêng mình. Nhưng một điều kỳ diệu đã diễn ra, cây táo đã cảm nhận được nỗi buồn của những đứa trẻ. Với phép mầu nhiệm của mình, cây táo đã khiến cho cậu bé rơi vào giấc ngủ say sưa ngay dưới gốc cây, và rồi, giấc mơ bắt đầu.
Trong giấc mơ, cậu bé thấy mình đứng trước một cây táo khổng lồ với những quả táo tỏa hương thơm ngát. Khi cái bụng đói cồn cào, cậu định trèo lên cây, nhưng không hiểu sao mà mỗi khi cậu đưa tay ra hái một quả thì tất cả lại nhanh chóng rơi vào một cái hốc lớn trên thân cây, khiến cậu chỉ còn lại một quả táo duy nhất trên cành. Sự khuất phục trước sự bí ẩn ấy khiến cậu bé ngồi bệt xuống, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Chợt, từ trên cao, cây táo lên tiếng hỏi:
– Tại sao con lại khóc?
Cậu bé nghẹn ngào đáp lại:
– Ông thật ích kỷ! Ông ăn hết cả táo mà không cho con một quả nào. Con đói lắm rồi!
Cây táo cười, vang như tiếng chuông trong gió, rồi hỏi tiếp:
– Nhưng con có nhớ rằng, chính con đã đuổi hết bạn bè đi không? Họ cũng muốn ăn táo của ông mà con không cho ai lấy một quả, vậy con có thể tự hỏi mình có thật sự không ích kỷ không?
Lời nói của cây táo như xoáy vào lương tâm cậu Bé. Cậu nhớ đến những ánh mắt buồn bã của các bạn mình khi phải rời đi, và một cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng. Cậu ngước nhìn cây táo và thốt lên:
– Con hiểu lỗi của mình rồi!
Cây táo vui mừng ra trò, nụ cười của nó như làm rung động cả những cành lá xung quanh, và quả táo duy nhất trên cành rơi trúng đầu cậu bé, đánh thức cậu khỏi cơn mê. Khi tỉnh dậy, cậu bé nhìn xung quanh, nhận ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ, cây táo vẫn đứng hiên ngang với những quả ripe ngọt ngào.
Nhớ về giấc mơ kỳ lạ, cậu bé đứng dậy, lòng đầy quyết tâm, chạy nhanh tìm các bạn:
– Các bạn ơi! Quay lại đây chơi với mình đi. Mình xin lỗi vì đã đuổi các bạn ra ngoài!
Bọn trẻ, nghe thấy tiếng gọi của cậu, vui mừng quay lại. Tất cả cùng nhau chạy xuống vườn. Cậu bé hăng hái trèo lên cây, bứt những quả táo chín đã được ánh nắng sưởi ấm, ném xuống cho các bạn, rồi mọi người cùng nhau cười đùa, thỏa thích chia sẻ niềm vui bên nhau. Và trong lòng cậu bé, một chân lý mới nảy nở: Hạnh phúc không chỉ nằm trong tay mình, mà còn là sự sẻ chia với những người xung quanh.
Câu chuyện này dạy chúng ta rằng: Trong cuộc sống, sự ích kỷ sẽ chỉ đem lại đau khổ, trong khi sẻ chia sẽ đem lại niềm vui và ý nghĩa đích thực.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website cotichvietnam.com.