*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở sâu thẳm dưới đáy biển, nơi mà ánh sáng không thể với tới, có một cung điện lộng lẫy và tráng lệ, đó là nơi cư trú của Poséidon, vị thần tối cao chăm sóc và quản lý khắp những đại dương mênh mông. Poséidon, con trai của Cronos và Rhéa, cũng là anh trai của thần Zeus huyền thoại. Trong những câu chuyện cổ xưa, người ta thường nhắc đến mối quan hệ của Poséidon với các quỷ biển, đặc biệt là những sinh vật kỳ lạ đầy sức mạnh mang tên Telchines, chúng đã theo dõi và chở che cho vị thần khi còn nhỏ, giống như Curètes đã làm cho Zeus, nhưng điều đó có xảy ra trước hay sau khi Poséidon bị Cronos nuốt chăng thì không ai biết được.
Poséidon đứng trên một tảng đá khổng lồ, dưới ánh trăng rực rỡ, vẫn kiên định trông như một bức tượng.
Những Telchines, sinh ra từ lòng đại dương và mang hình dạng quái dị, nửa người nửa thú với những cánh tay bơi lội linh hoạt, luôn lặng lẽ gây nên những tai họa không thể tưởng tượng nổi cho thế giới loài người như biển động, sóng thần, và mưa đá. Dù rằng chúng có khả năng rèn đúc và tạo ra những vũ khí kỳ diệu, chúng vẫn mãi bị ghét bỏ vì đã làm cho đất đai trở nên cằn cỗi, cây cối không thể xanh tốt, và giếng nước Styx lúc nào cũng tỏa ra hơi thuốc độc mờ mịt. Thế giới Olympe đã quyết định trừng phạt những sinh vật này vì sự thù địch của chúng với các vị thần và nhân loại. Zeus, với quyền năng mạnh mẽ của mình, đã biến chúng thành những ngọn núi đá, còn người khác lại kể rằng Apollon đã sử dụng mũi tên thần để kết liễu cuộc sống của chúng dưới lòng biển.
Bên cạnh đó, Telchines có một người em gái tên Halia, cô nàng xinh đẹp và phép thuật đã đem lòng yêu Poséidon. Họ có với nhau một người con gái và đặt tên là Rhodé, chính vì lý do này mà hòn đảo quê hương của Telchines được gọi là Rhodes. Tuy nhiên, trái tim Poséidon lại thuộc về một nhan sắc khác, nàng Amphitrite. Cuộc tình của họ giữa biển cả bao la mang những nét thật khác lạ, nhưng không ai có thể trách móc. Amphitrite là con gái của Nérée, một vị thần biển với bộ râu bạc, được ví như ông lão đại diện cho lòng nhân ái, tính cách cương trực và sự chân thành. Nérée thường truyền lại cho con cái những bài học sâu sắc, và bên cạnh ông luôn có Doris, một nữ thần Okéanide tuyệt đẹp. Họ đã có tới năm mươi người con gái xinh đẹp, được gọi chung là Néréides, trong số đó, chính Amphitrite đã chiếm trọn trái tim của Poséidon. Trong khi một người chị khác, nàng Thétis thì lại làm say đắm Zeus và sau này trở thành mẹ của người anh hùng Achille.
Một ngày nọ, bầu trời và biển cả hòa quyện thành một bức tranh tuyệt đẹp. Các nàng Néréides rủ nhau đi tắm dưới những giọt nắng vàng rực rỡ. Sau khi đùa vui, ca hát bên bờ biển xanh, họ không hề biết rằng có một bóng hình mạnh mẽ đang lặng lẽ quan sát. Poséidon, vị thần của biển, say mê ánh hào quang của Amphitrite, người con gái đẹp nhất trong số đó. Mặc dù Poséidon cảm thấy bị cuốn hút, nhưng khi tiến đến để thổ lộ tâm tư, Amphitrite lại từ chối. Nàng cảm nhận được rằng việc từ chối một vị thần có thể mang lại nhiều điều không hay, thế là nàng đã trốn chạy đến nơi tận cùng của biển khơi, nơi chỉ có những tiếng sóng vỗ vọng lại.
“Tôi sẽ không để nàng ra đi mãi mãi!” Poséidon thầm nghĩ, lòng đầy nỗi nhớ nhung. Hàng năm trời trôi qua, vị thần mạnh mẽ ấy đã đi khắp nơi để tìm kiếm hình bóng yêu dấu, cho đến một ngày, một chú cá heo gần gũi đã chỉ cho Poséidon biết nơi cư trú của Amphitrite. Với lòng đầy hy vọng, Poséidon đã đến tận những hang động huyền bí ở miền cực Tây của biển cả, và tại đó, nàng Amphitrite đã phải lòng vị thần vĩ đại. Có truyền thuyết ghi rằng chính chú cá heo ấy đã “mang” Amphitrite đến với Poséidon, để rồi từ đó, vị thần quyết định thưởng cho chú cá heo bằng cách biến nó thành một chòm sao rực rỡ trên bầu trời, mãi mãi ghi nhớ về lòng trung thành và tình bạn.

Trong cung điện lấp lánh dưới đáy biển, Amphitrite sống hạnh phúc bên Poséidon. Họ đã sinh ra một cậu con trai tên Triton. Thật không may, Triton không hề giống mẹ, mà lại mang hình thù quái dị, nửa người nửa rắn với hai đuôi giống như những con rắn. Hình dáng của cậu bé gây không ít sự sợ hãi cho mọi người, với khuôn mặt lớn và miệng rộng cùng hàm răng sắc nhọn. Từng được kể rằng, Triton thường cầm trên tay một chiếc vỏ ốc khổng lồ, chiếc tù và mà khi cậu thổi lên, nó có thể gây ra những cơn sóng lớn hay làm dấy lên cơn bão. Tuy nhiên, Triton chỉ được phép sử dụng tù và khi nhận lệnh từ cha. Những người đi biển thường cầu nguyện mỗi khi nghe thấy tiếng tù và của Triton, ngầm hiểu rằng đây chính là dấu hiệu của những tai họa đến gần. Tiếng vang của Triton mạnh mẽ đến mức không một ai có thể không nghe thấy, và có câu chuyện về một kẻ bạo gan đã thử sức mình, nhưng đã không thể nào sánh được với tiếng thổi của Triton, cuối cùng phải chịu số phận đáng thương.
Quần tụ bên cạnh Poséidon, ngoài những nàng Néréides rực rỡ là các vị thần như lão thần Nérée và những Titan như Okéanos, luôn dõi theo và dành tình yêu thương cho biển cả. Đặc biệt hơn, Protée, một thần già đầu bạc, có khả năng tiên tri, chịu trách nhiệm chăm sóc những con hải cẩu, nhưng với tính cách khó khăn, chỉ ai đủ dũng cảm mới có thể hỏi được ông. Chuyện kể rằng nhà dũng sĩ Ménélas đã phải sử dụng mọi thủ thuật khéo léo để có thể ép Protée tiết lộ cho mình những điều cần biết sau cuộc chiến Troie. Chính bởi sự kiên trì và dũng cảm đó mà ông đã có thể trở về quê hương. Từ đường nét của Protée, người ta thường nói đến những điều khó đạt được trong cuộc sống, như một ẩn dụ cho những biến đổi không ngừng của số phận.
Còn Glaucos, một chàng ngư dân nghèo, đã vô tình phát hiện ra một loại cỏ kỳ diệu, khiến cho cuộc đời của chàng rẽ sang một hướng mới. Hành trình của chàng dẫu khởi nguồn từ biển cá nhưng lại chinh phục những chiều sâu của đại dương mênh mông, nơi mà Ngài Poséidon chờ đợi. Được các nữ thần biển tẩy sạch bản tính trần tục, Glaucos trở thành một vị thần biển với lòng tốt và sự tốt bụng đối với những người đi biển, luôn lắng nghe và giúp đỡ họ khi cần thiết.
Còn thần Okéanos, với trí tuệ và quyền năng dẫu đã rời xa trung tâm vinh quang của đại dương, vẫn luôn được yêu mến và kính trọng. Ông tiếp tục chăm lo cho các dòng sông, suối nước, và cách mà ông biến mọi điều bận tâm thành sức mạnh hỗ trợ cho các con cháu của mình.
Giữa lòng biển cả mênh mông ấy, những tiên nữ Néréides dạo chơi vẫy vùng, mang theo những tiếng ca vang vọng, nâng niu cuộc sống trong lành của loài người. Họ là những người bảo vệ thuyền bè, làm cho mọi chuyến đi biển đều trở nên bình yên và hạnh phúc. Nghe tiếng ca rền rĩ, mọi người cảm thấy bình an hơn khi khởi đầu hành trình.
Vị thần Poséidon không chỉ chốn dưới cung điện của mình mà còn đi khắp nơi, chăm sóc cho biển cả. Một chiếc xe cổ điển do bốn con ngựa thần kéo là biểu tượng của sự quyền uy, trong tay Poséidon luôn cầm chiếc đinh ba, vũ khí mạnh mẽ mà thần Thợ rèn Héphaïstos đã tạo ra. Khi thần di chuyển, dòng nước chia ra rẽ đường, như thể mọi sinh vật và phong cảnh đều cúi chào vị thần tối cao. Chỉ cần Poséidon nghiêng đinh ba, biển cả trở nên bão tố, nhưng chỉ cần một cử chỉ nhẹ nhàng thôi, mọi sóng gió lại lặng yên.
Chuyện của Poséidon, người được mọi thế hệ nhắc đến với câu chuyện tình yêu đầy cảm động và sức mạnh vĩ đại. Ngày nay, cái tên Poséidon được hiểu là hình ảnh của sự vĩ đại và quyền lực của đất mẹ. Và từ câu chuyện này, mỗi chúng ta lại rút ra những bài học về tình yêu, lòng kiên trì và sự trân trọng những điều tốt đẹp quanh mình.
Cảnh biển, câu chuyện và những bài học nhân văn còn mãi trong tâm trí mỗi người, như những làn sóng vỗ về bờ cát trắng, mang trong mình sức sống và ý nghĩa vĩ đại.
Ở sâu thẳm dưới đáy biển, nơi mà ánh sáng không thể với tới, có một cung điện lộng lẫy và tráng lệ, đó là nơi cư trú của Poséidon, vị thần tối cao chăm sóc và quản lý khắp những đại dương mênh mông. Poséidon, con trai của Cronos và Rhéa, cũng là anh trai của thần Zeus huyền thoại. Trong những câu chuyện cổ xưa, người ta thường nhắc đến mối quan hệ của Poséidon với các quỷ biển, đặc biệt là những sinh vật kỳ lạ đầy sức mạnh mang tên Telchines, chúng đã theo dõi và chở che cho vị thần khi còn nhỏ, giống như Curètes đã làm cho Zeus, nhưng điều đó có xảy ra trước hay sau khi Poséidon bị Cronos nuốt chăng thì không ai biết được.

Poséidon đứng trên một tảng đá khổng lồ, dưới ánh trăng rực rỡ, vẫn kiên định trông như một bức tượng.
Những Telchines, sinh ra từ lòng đại dương và mang hình dạng quái dị, nửa người nửa thú với những cánh tay bơi lội linh hoạt, luôn lặng lẽ gây nên những tai họa không thể tưởng tượng nổi cho thế giới loài người như biển động, sóng thần, và mưa đá. Dù rằng chúng có khả năng rèn đúc và tạo ra những vũ khí kỳ diệu, chúng vẫn mãi bị ghét bỏ vì đã làm cho đất đai trở nên cằn cỗi, cây cối không thể xanh tốt, và giếng nước Styx lúc nào cũng tỏa ra hơi thuốc độc mờ mịt. Thế giới Olympe đã quyết định trừng phạt những sinh vật này vì sự thù địch của chúng với các vị thần và nhân loại. Zeus, với quyền năng mạnh mẽ của mình, đã biến chúng thành những ngọn núi đá, còn người khác lại kể rằng Apollon đã sử dụng mũi tên thần để kết liễu cuộc sống của chúng dưới lòng biển.
Bên cạnh đó, Telchines có một người em gái tên Halia, cô nàng xinh đẹp và phép thuật đã đem lòng yêu Poséidon. Họ có với nhau một người con gái và đặt tên là Rhodé, chính vì lý do này mà hòn đảo quê hương của Telchines được gọi là Rhodes. Tuy nhiên, trái tim Poséidon lại thuộc về một nhan sắc khác, nàng Amphitrite. Cuộc tình của họ giữa biển cả bao la mang những nét thật khác lạ, nhưng không ai có thể trách móc. Amphitrite là con gái của Nérée, một vị thần biển với bộ râu bạc, được ví như ông lão đại diện cho lòng nhân ái, tính cách cương trực và sự chân thành. Nérée thường truyền lại cho con cái những bài học sâu sắc, và bên cạnh ông luôn có Doris, một nữ thần Okéanide tuyệt đẹp. Họ đã có tới năm mươi người con gái xinh đẹp, được gọi chung là Néréides, trong số đó, chính Amphitrite đã chiếm trọn trái tim của Poséidon. Trong khi một người chị khác, nàng Thétis thì lại làm say đắm Zeus và sau này trở thành mẹ của người anh hùng Achille.
Một ngày nọ, bầu trời và biển cả hòa quyện thành một bức tranh tuyệt đẹp. Các nàng Néréides rủ nhau đi tắm dưới những giọt nắng vàng rực rỡ. Sau khi đùa vui, ca hát bên bờ biển xanh, họ không hề biết rằng có một bóng hình mạnh mẽ đang lặng lẽ quan sát. Poséidon, vị thần của biển, say mê ánh hào quang của Amphitrite, người con gái đẹp nhất trong số đó. Mặc dù Poséidon cảm thấy bị cuốn hút, nhưng khi tiến đến để thổ lộ tâm tư, Amphitrite lại từ chối. Nàng cảm nhận được rằng việc từ chối một vị thần có thể mang lại nhiều điều không hay, thế là nàng đã trốn chạy đến nơi tận cùng của biển khơi, nơi chỉ có những tiếng sóng vỗ vọng lại.
“Tôi sẽ không để nàng ra đi mãi mãi!” Poséidon thầm nghĩ, lòng đầy nỗi nhớ nhung. Hàng năm trời trôi qua, vị thần mạnh mẽ ấy đã đi khắp nơi để tìm kiếm hình bóng yêu dấu, cho đến một ngày, một chú cá heo gần gũi đã chỉ cho Poséidon biết nơi cư trú của Amphitrite. Với lòng đầy hy vọng, Poséidon đã đến tận những hang động huyền bí ở miền cực Tây của biển cả, và tại đó, nàng Amphitrite đã phải lòng vị thần vĩ đại. Có truyền thuyết ghi rằng chính chú cá heo ấy đã “mang” Amphitrite đến với Poséidon, để rồi từ đó, vị thần quyết định thưởng cho chú cá heo bằng cách biến nó thành một chòm sao rực rỡ trên bầu trời, mãi mãi ghi nhớ về lòng trung thành và tình bạn.

Trong cung điện lấp lánh dưới đáy biển, Amphitrite sống hạnh phúc bên Poséidon. Họ đã sinh ra một cậu con trai tên Triton. Thật không may, Triton không hề giống mẹ, mà lại mang hình thù quái dị, nửa người nửa rắn với hai đuôi giống như những con rắn. Hình dáng của cậu bé gây không ít sự sợ hãi cho mọi người, với khuôn mặt lớn và miệng rộng cùng hàm răng sắc nhọn. Từng được kể rằng, Triton thường cầm trên tay một chiếc vỏ ốc khổng lồ, chiếc tù và mà khi cậu thổi lên, nó có thể gây ra những cơn sóng lớn hay làm dấy lên cơn bão. Tuy nhiên, Triton chỉ được phép sử dụng tù và khi nhận lệnh từ cha. Những người đi biển thường cầu nguyện mỗi khi nghe thấy tiếng tù và của Triton, ngầm hiểu rằng đây chính là dấu hiệu của những tai họa đến gần. Tiếng vang của Triton mạnh mẽ đến mức không một ai có thể không nghe thấy, và có câu chuyện về một kẻ bạo gan đã thử sức mình, nhưng đã không thể nào sánh được với tiếng thổi của Triton, cuối cùng phải chịu số phận đáng thương.
Quần tụ bên cạnh Poséidon, ngoài những nàng Néréides rực rỡ là các vị thần như lão thần Nérée và những Titan như Okéanos, luôn dõi theo và dành tình yêu thương cho biển cả. Đặc biệt hơn, Protée, một thần già đầu bạc, có khả năng tiên tri, chịu trách nhiệm chăm sóc những con hải cẩu, nhưng với tính cách khó khăn, chỉ ai đủ dũng cảm mới có thể hỏi được ông. Chuyện kể rằng nhà dũng sĩ Ménélas đã phải sử dụng mọi thủ thuật khéo léo để có thể ép Protée tiết lộ cho mình những điều cần biết sau cuộc chiến Troie. Chính bởi sự kiên trì và dũng cảm đó mà ông đã có thể trở về quê hương. Từ đường nét của Protée, người ta thường nói đến những điều khó đạt được trong cuộc sống, như một ẩn dụ cho những biến đổi không ngừng của số phận.
Còn Glaucos, một chàng ngư dân nghèo, đã vô tình phát hiện ra một loại cỏ kỳ diệu, khiến cho cuộc đời của chàng rẽ sang một hướng mới. Hành trình của chàng dẫu khởi nguồn từ biển cá nhưng lại chinh phục những chiều sâu của đại dương mênh mông, nơi mà Ngài Poséidon chờ đợi. Được các nữ thần biển tẩy sạch bản tính trần tục, Glaucos trở thành một vị thần biển với lòng tốt và sự tốt bụng đối với những người đi biển, luôn lắng nghe và giúp đỡ họ khi cần thiết.
Còn thần Okéanos, với trí tuệ và quyền năng dẫu đã rời xa trung tâm vinh quang của đại dương, vẫn luôn được yêu mến và kính trọng. Ông tiếp tục chăm lo cho các dòng sông, suối nước, và cách mà ông biến mọi điều bận tâm thành sức mạnh hỗ trợ cho các con cháu của mình.
Giữa lòng biển cả mênh mông ấy, những tiên nữ Néréides dạo chơi vẫy vùng, mang theo những tiếng ca vang vọng, nâng niu cuộc sống trong lành của loài người. Họ là những người bảo vệ thuyền bè, làm cho mọi chuyến đi biển đều trở nên bình yên và hạnh phúc. Nghe tiếng ca rền rĩ, mọi người cảm thấy bình an hơn khi khởi đầu hành trình.
Vị thần Poséidon không chỉ chốn dưới cung điện của mình mà còn đi khắp nơi, chăm sóc cho biển cả. Một chiếc xe cổ điển do bốn con ngựa thần kéo là biểu tượng của sự quyền uy, trong tay Poséidon luôn cầm chiếc đinh ba, vũ khí mạnh mẽ mà thần Thợ rèn Héphaïstos đã tạo ra. Khi thần di chuyển, dòng nước chia ra rẽ đường, như thể mọi sinh vật và phong cảnh đều cúi chào vị thần tối cao. Chỉ cần Poséidon nghiêng đinh ba, biển cả trở nên bão tố, nhưng chỉ cần một cử chỉ nhẹ nhàng thôi, mọi sóng gió lại lặng yên.
Chuyện của Poséidon, người được mọi thế hệ nhắc đến với câu chuyện tình yêu đầy cảm động và sức mạnh vĩ đại. Ngày nay, cái tên Poséidon được hiểu là hình ảnh của sự vĩ đại và quyền lực của đất mẹ. Và từ câu chuyện này, mỗi chúng ta lại rút ra những bài học về tình yêu, lòng kiên trì và sự trân trọng những điều tốt đẹp quanh mình.
Cảnh biển, câu chuyện và những bài học nhân văn còn mãi trong tâm trí mỗi người, như những làn sóng vỗ về bờ cát trắng, mang trong mình sức sống và ý nghĩa vĩ đại.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích Thần thoại Hy Lạp tại website cotichvietnam.com