Artémis, vị nữ thần kế thừa sức mạnh từ cha mình – vị thần tối cao Zeus và mẹ nàng là Léto xinh đẹp, đã được sinh ra trên hòn đảo Délos, nơi sắc xanh của bầu trời hòa quyện cùng màu vàng của ánh nắng tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nàng là đứa con thứ hai trong cặp song sinh với thần Apollon. Ngay từ những ngày đầu tiên của cuộc đời, nàng được ban tặng những món quà đầy quyền năng: một chiếc cung bạc lấp lánh và một túi mũi tên vàng, như chứng minh cho sự khao khát tự do mà nàng sẽ theo đuổi.
Chỉ một thời gian ngắn sau khi ra đời, Artémis đã lớn nhanh như thổi, được nuôi nấng bằng những chiếc bầu sữa của thiên nhiên. Nàng đeo ống tên vào lưng, cầm cung, và phấn khởi vội vã chạy vào rừng. Trong bộ trang phục săn gọn gàng, ngắn đến đầu gối, nàng tỏa ra vẻ đẹp rạng rỡ, đầy sức sống và sự tinh nghịch đặc trưng của tuổi trẻ. Đôi chân nàng lướt nhanh như luồng gió mát, hòa mình vào những khu rừng rậm rạp, nơi nàng đuổi bắt các sinh vật trong vùng.
Đôi mắt nàng, như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, không bao giờ để cho con mồi có thể thoát thân. Những mũi tên vàng từ cây cung của nàng, khi rời khỏi cung, như những tia chớp sấm sét, luôn đánh trúng mục tiêu. Ngay cả những con lợn rừng khôn khéo cũng không thể thoát khỏi sự săn đuổi tài tình của nàng. Một đoàn các Nymphe xinh đẹp đi theo Artémis trong mỗi chuyến săn, tạo nên những tiếng hò reo, cười nói, và âm thanh của tiếng chó sủa vang vọng khắp các đỉnh núi. Cuộc săn kết thúc bằng những thắng lợi vang dội, Artémis luôn trở về với niềm tự hào, đem theo những món quà từ mẹ thiên nhiên.
Tuy nhiên, trong những chiến công oanh liệt của nàng, có một điều đáng nhớ hơn cả: Artémis và Apollon đã bảo vệ mẹ mình khỏi Tityos, một tên khổng lồ đáng sợ đã dám đe dọa một cách tàn nhẫn. Hắn là con trai của Zeus và Élara, nhưng được sinh ra trong ánh sáng của tội lỗi và những kiệt tác ngầm. Héra, vợ của Zeus, đã âm thầm tiếp tay cho Tityos, khiến hắn ra tay tấn công Léto khi nàng mang thai. Hoàn toàn không thể chấp nhận hành động này, Artémis và Apollon đã cùng nhau nhắm mũi tên vào hắn. Huyền thoại kể rằng, trong khoảnh khắc kịch tính ấy, Zeus cũng đã gửi một tia sét, thiêu rụi tên khổng lồ. Hắn đã bị ném xuống địa ngục Tartare, nơi hai con đại bàng ngày đêm mổ từng ngụm gan của hắn – thức ăn cho những ác cảm mà hắn đã gieo rắc.
Không chỉ với Tityos, Artémis còn nổi giận với Niobé, một người trần kiêu ngạo đã kiêu ngạo xúc phạm mẹ nàng. Niobé, con gái của Tantale, sống trong vinh hoa phú quý và có bảy con trai, bảy con gái. Trong lòng đầy tự mãn, Niobé không nhận ra hạnh phúc của mình đến từ sự ban cho của các vị thần. Khi những người dân của Thèbes chuẩn bị cúng tế thần Léto, chỉ riêng Niobé lại làm ngược lại, thậm chí cấm đoán người khác tham gia.
“Các ngươi đang cầu xin sự ban phước từ Léto, sao lại không dâng những lễ vật cho ta, người xứng đáng hơn? Chỉ hai đứa con của bà ta, còn ta là một gia đình trọn vẹn!” Niobé đã nói với những thiếu nữ, điều này đã khiến các vị thần nổi cơn thịnh nộ. Léto ra lệnh cho hai con mình trừng phạt Niobé vì tội kiêu ngạo.
“Các con, phải rửa sạch nhục nhã này cho mẹ!” Léto yêu cầu, với ánh nhìn không thể chấp nhận được sự xúc phạm từ một phàm nhân. Cảm nhận được sự công lý, Apollon và Artémis đã nhanh chóng đáp lại.
“Chúng ta sẽ không để điều này qua đi!” Apollon khẳng định.
Với sức mạnh thần thánh của mình, họ đáp xuống thành Thèbes, nơi Niobé đang tự hào về sự tồn tại của mình. Apollon, với lòng kiêu hãnh, đã bắn từng mũi tên vào những người con trai của Niobé, trong khi Artémis, với sự chính xác thần kỳ, kết liễu cuộc đời tất cả bảy người con.
Khi tin tức về cái chết kinh hoàng lan ra, Niobé đã không còn là một người mẹ kiêu ngạo nữa. Nàng ngã quỵ trong nỗi đau đớn, gào thét và nguyền rủa các vị thần, thế nhưng nỗi xót xa của nàng vẫn chưa chấm dứt. Artémis tiếp tục thi hành phán quyết của mẹ, và ngay cả những người con gái của Niobé cũng không thoát khỏi vận mệnh bi thảm. Amphion, chồng nàng, không thể chịu đựng nỗi đau quá lớn và chọn cái chết như một cách để thoát khỏi thực tại tàn khốc. Đứng ở giữa những xác chết của chồng và con, Niobé đã trở thành hình ảnh của một người phụ nữ bị đè bẹp bởi nỗi thống khổ không thể hình dung nổi. Nàng trở thành đá, khuôn mặt tê cứng với những giọt nước mắt không ngừng chảy ra, giống như những dòng suối tuôn trào từ đỉnh núi Sipyle.
Câu chuyện của Niobé đã trở thành biểu tượng của nỗi đau và sự kiêu ngạo, nhắc nhở mọi người rằng nơi đầy quyền lực và sự tự mãn không chừa cho ai. Những giọt nước mắt của nàng, vẫn còn mãi mãi gắn liền với hình ảnh của sự mất mát, trở thành biểu tượng cho nỗi đau khổ của người mẹ mất con trong văn học, như một lời nhắc nhở về kết quả của sự kiêu ngạo không biết tự nhận thức.
Còn cuối cùng, Artémis – nữ thần của rừng xanh, sinh nở, và sự thanh sạch, vẫn trong hành trình của mình, kiên định với những giá trị của mình. Nàng không chỉ là một thần bảo vệ cho sự sống, mà còn là một biểu tượng phản ánh những nỗi đau và sự mất mát trong thế giới đầy rẫy những điều không thể đoán trước. Những câu chuyện này sống mãi trong tâm trí người đời như một phần không thể thiếu của thần thoại Hy Lạp, nơi mà mỗi nhân vật đều để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn nhân loại.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích Thần thoại Hy Lạp tại website cotichvietnam.org