Vào một buổi sớm mai, ông cụ Si Ruộc, một người đàn ông có đôi tay chai sạn và trái tim giàu tình thương, đã ghé mắt về phía dòng thác. Tại ngọn thác, nơi dòng nước trong xanh cuộn trào, ông đã đặt một cái đơm cá – công cụ cần thiết để nuôi sống gia đình ông. Cả gia đình ông, với những nụ cười hồn nhiên của đứa cháu nội, chỉ có thể trông chờ vào số cá tươi ngon mà ông mang về hàng ngày.
Thời gian trôi qua, nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra. Số cá mà ông thu hoạch được ngày càng ít đi, như thể có một bóng ma nào đó đang rình rập, cố tình cướp lấy miếng ăn của ông. Sau nhiều buổi sáng gắng sức điều chỉnh đập chắn nước, và tìm cách tiện lợi hơn để câu cá, sự tức giận và bất lực khiến ông cùng đứa cháu quyết tâm bí mật theo dõi, tìm hiểu kẻ gian đang hoành hành.
Chỉ trong vài lúc, khi con bìm bịp cất tiếng kêu giữa màn đêm tĩnh mịch, ông cháu đã chọn một chỗ nấp an toàn sau tảng đá lớn, nơi mà ánh sáng từ mặt trăng chỉ vừa đủ soi sáng những mảng đá nhấp nhô.
Thời gian trôi qua, sự chờ đợi trở thành nghẹt thở. Rồi, dưới ánh trăng bạc, họ cảm thấy không khí bỗng trở nên nặng nề khi nghe tiếng động lạ. Họ ngước mắt lên và thấy một sinh vật kỳ dị, to lớn, có hình dáng giống như một con Chóc Cà Tực với bốn con mắt sáng quắc, đầu người và thân vượn, chậm rãi tiến về phía đơm cá.
“Ôi, trời ơi!” – ông cụ thầm nghĩ trong lòng. Ông và cháu nép sát vào bờ đá, cảm nhận rõ sự sợ hãi len lỏi trong từng sợi dây thần kinh. Con quái vật dừng lại, những chiếc răng sắc nhọn nhô ra, làm tăng thêm sự ghê sợ.
– “Hai ông cháu mày đang làm gì ở đây? Nếu không trả cho tao cá, thì hai ông cháu sẽ trở thành bữa ăn ngon miệng của ta đấy,” – con Chóc Cà Tực gầm ghè.
Nhìn nó khua tay lông lá, bắt từng con cá trong hom lờ đặt chờ, ông cụ cảm thấy nỗi lo lắng trỗi dậy. Một ý tưởng bất chợt lóe lên, ông quyết định sử dụng sự thông minh của mình để cứu cả hai. Ông nằm xuống mặt đá, gõ một hòn đá lớn vào phiến đá gần đó.
– “Chúng mày đang làm gì đó?” – con quái vật giật mình hỏi.
– “Ta đang đẽo một cái cán dao,” – ông cụ trả lời, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh.
– “Cán dao to đến mức nào mà cần phải làm mãi vậy?” – nó hỏi, vẻ hoài nghi ngày càng hiện rõ.
– “Cán dao của ta to bằng cánh tay hổ, lưỡi dao sắc như mũi tên.”
Con Chóc Cà Tực bỗng tỏ ra ngạc nhiên:
– “Mày cần chiếc cán to như vậy để làm gì?”
– “Để chặt một cây gai lớn, phải có vài người ôm mới nổi.”
Chóc Cà Tực, chưa từng thấy cây gai nào lớn đến như vậy, thể hiện rõ sự hiếu kỳ:
– “Cái cần đó để làm gì?”
– “Để bóc vỏ làm dây ná mà bắn con lợn rừng cực lớn,” – ông cụ thông thả trả lời.
Con quái vật tò mò tiếp tục đào sâu:
– “Con lợn đủ lớn để làm gì?”
– “Mày không biết à? Đứng trên nó có thể nhìn thấy cả dòng sông lớn và nhiều đỉnh núi.”
Chóc Cà Tực gãi đầu, tỏ ra nghi ngờ về khả năng của ông cụ:
– “Thế nồi đâu để nấu con lợn đó?”
Ông cụ cười khì:
– “Nồi của ta đã đầy nước, nó đủ to để nấu hai con lợn.”
Lòng tin của Chóc Cà Tực bắt đầu dao động. Nó bèn nhìn quanh và thấy những bụi lau lách bên cạnh, trong lòng sinh nghi. Với sự khôn ngoan, ông cụ tiếp tục:
– “Đợi một lát, khi nấu xong, ta sẽ dùng cái thìa treo trên cây kia và múc cháo ra cho chúng ta.”
– “Giờ mày đang nấu món gì vậy?” – Chóc Cà Tức hỏi, cảm thấy không yên lòng.
– “Những con vật ta bẫy hôm qua đang thỏa sức dưới đáy nồi. Chúng sẽ trở thành món ăn cho hai ông cháu.”
Chóc Cà Tực giờ đây đã thấy sự hồi hộp trào dâng:
– “Ông định ăn lũ ếch nhái đó à?”
Ông cụ vội lắc đầu, kiên quyết:
– “Không đâu! Ta sẽ múc ra cái đầu voi trước, sau đó đến cái đầu tê giác. Cuối cùng, thì chính là cái đầu mày!”
Quá sợ hãi và hoang mang, Chóc Cà Tực nhìn xuống đáy vực và nhận ra sự thật phũ phàng. Nó nằm trong bẫy của ông cụ, nhất thời rùng mình, hoảng loạn. Ngay lập tức, nó quay lưng, vội vã tìm cách thoát ra bằng cách bám vào vách đá.
Nhưng vì quá hốt hoảng, nó đã trượt chân và rơi thẳng xuống vực sâu, để lại sự yên ắng trong đêm tối.
Sau đó, tâm trạng hoan hỷ tràn ngập trong lòng ông cháu, họ cùng nhau reo mừng và trở về báo cho cả bản biết tin vui. Mọi người trong làng tập trung lại, họ đã có lời ca điệp khúc ăn mừng, nhắc nhớ rằng sự khôn ngoan và quyết đoán không chỉ là điều cần thiết để vượt qua khó khăn, mà còn là bài học quý giá trong cuộc sống.
(Truyện cổ dân tộc Bru)
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.