Khi bà Chúa Tuyết hạ sinh một cô tiểu thư xinh đẹp, bà đã dành một khoảng thời gian dài để suy nghĩ về cái tên cho đứa con gái yêu dấu của mình. Cuối cùng, bà quyết định đặt tên cho cô bé là Xnhedinca, một cái tên đậm chất thơ và đầy ý nghĩa.
Xnhedinca sinh ra với làn da trắng nõn nà như tuyết, mái tóc dài óng mượt trắng tinh khiết, và nằm trên chiếc giường rộng rãi, được trải bằng những tấm vải mềm mại như mây trắng. Thời gian trôi qua, cô bé lớn lên trong sự che chở của mẹ mình và vẻ đẹp của Xnhedinca đã thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai trong vùng.
Người đến cầu hôn đầu tiên là Mặt Trăng, với gương mặt sáng rực và ánh sáng diệu kỳ phát ra từ cơ thể, nhưng Xnhedinca lại chỉ cảm thấy chàng có cái trán hói kỳ quái. Chàng ta suốt ngày lảng vảng trên bầu trời, sáng rực lấp lánh nhưng lại chẳng tạo được cảm xúc nào trong lòng nàng. Bước tiến theo sau là Tia Nắng, ánh sáng ấm áp với nụ cười tươi tắn, nhưng cũng bị nàng từ chối vì không thể nào làm trái tim nàng rung động.
Chúa Ông, vị thần quyền lực của bầu trời, nhìn thấy con gái vẫn còn độc thân và rất giận dữ. Ông nghiêm nghị nói với Xnhedinca:
“Con gái yêu, nếu con không tự tìm được người bạn đời cho mình, cha mẹ sẽ tìm cho con một chàng rể!”
Bà Chúa Tuyết, với tình cảm mãnh liệt dành cho con gái, đã đợi chờ một ngày con gái sẽ tìm được tình yêu chân thành. Không lâu sau, Chúa Ông đã nhắn tin cho Gió, kẻ thống lĩnh của bầu trời, và Gió đã cử đến một đoàn xe lộng lẫy do những chú tuấn mã phi nhanh như chớp đưa Xnhedinca về nhà chồng. Cuối cùng, nàng được gả cho chàng Gió Bắc, con trai cả của Gió. Chúa Bà hạnh phúc chuẩn bị những món quà hồi môn lấp lánh cho cô con gái yêu, từ những tấm chăn lông chim mềm mịn đến những bộ gối bông tuyết, và cả những chuỗi hạt cườm lấp lánh như giọt nước mắt của mùa đông.
Ngày vui đã đến, khi mọi người tụ tập đông đủ để chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Xnhedinca xuất hiện trong chiếc váy trắng tinh khôi, tựa như một nàng công chúa, và mọi người đều vui mừng chúc phúc cho họ. Thế nhưng, trong sâu thẳm trái tim, Xnhedinca cảm thấy nỗi buồn và sự bất mãn. Khi chàng Gió Bắc chạm vào môi nàng, chàng đã kêu lên với vẻ bối rối:
“Nóng quá! Nóng quá!”
Xnhedinca thở dài, đôi môi nàng lạnh giá không thể khắc phục được nỗi khổ tâm mà nàng đang mang trong lòng.
“Mẹ ơi, con không thể yêu chàng,” nàng nói khẽ, chỉ đủ để mẹ nghe thấy.
Chúa Bà không khỏi lo lắng, cô gái yêu dấu của mình đang trên bờ vực của những khổ đau.
Giữa bữa tiệc rộn ràng, chàng Gió Nam, em trai của Gió Bắc, đã nổi lên với ống sáo trong tay và chơi một bản nhạc du dương, khiến ánh mắt của Xnhedinca và Gió Nam chạm nhau. Nàng say mê nhảy múa theo điệu nhạc, ánh mắt ngọt ngào từ chàng Gió Nam như tiếp thêm sức mạnh cho bước chân nàng. Gió Đông, em trai tinh nghịch, hớn hở vỗ tay cổ vũ, trong khi chàng Gió Tây ngồi bên lạng lẽ, buồn bã trước tình thế của mình.
“Người ta không thể yêu nhau mà sao cha lại bắt con phải cưới chàng Gió Bắc chứ?” Gió Tây thổn thức, cảm giác đau đớn như bị sắc lạnh của băng tuyết cắt qua tim.
Xnhedinca hiện hữu như một bông hoa đương nở giữa mùa đông giá rét, nhưng tình yêu mới đang chớm nở trong nàng, làm cho trái tim nàng đập rộn ràng, bất chấp sự giám sát của những bàn tay lạnh lẽo và những ánh nhìn đầy đố kỵ.
Nhưng, các mối dây ngăn cản có thể kéo xập xuống tất cả. Gió Bắc, ghen tức vì mối quan hệ đang tiến triển giữa Xnhedinca và Gió Nam, không ngừng thúc đẩy sự đố kỵ, thách thức và giận dữ.
“Tình yêu của ta sẽ bảo vệ nàng khỏi mọi ám ảnh!” Gió Nam thầm nhủ.
Nhưng với trái tim đang thổn thức, Xnhedinca làm sao có thể ngăn cản định mệnh. Họ đắm chìm trong ánh sáng và nhạc điệu, làn điệu văng vẳng giữa không gian lạnh lẽo, tựa như sự kết nối kỳ diệu của hai trái tim đã vượt qua ngàn dặm.
Chỉ đến khi cơn giận dữ chợt bùng lên trong Gió Bắc, rằng sự tàn rụi thì không chỉ đến từ gió mà còn xuất phát từ trái tim bị tổn thương, tình yêu chân chính sẽ đấu tranh với mọi khó khăn.
Khi đó, Xnhedinca đã làm mọi cách để cứu lấy tình yêu của mình. Nàng hy sinh cho Gió Nam, tạo ra phép lạ từ tình yêu, để có thể biến điều không thể thành hiện thực. Giữa cái lạnh giá của mùa đông tràn ngập băng tuyết, hình ảnh nàng nở rộ trong những bông hoa tuyết mỏng manh, sẽ luôn là biểu tượng cho tình yêu, hy vọng và khát vọng.
Mỗi lần mùa xuân đến, khi những bông hoa trắng nhỏ nở rộ, người ta lại nghe tiếng người đời kể cho nhau rằng:
“Trong vườn, Hoa Tuyết đã nở, là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu!”
Câu chuyện không chỉ là một truyền thuyết, mà còn là một bài học sâu sắc về tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự hy sinh, một vinh danh cho những tâm hồn mỏng manh nhưng mạnh mẽ.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.