Trong một khu rừng xanh tươi, nơi ánh nắng xuyên qua các tán lá tạo thành những vệt sáng lấp lánh, có một đàn kiến nhỏ bé đang chăm chỉ làm việc hàng ngày. Tuy nhiên, một ngày nọ, định mệnh đã đưa chúng sa vào một vũng nước lạnh lẽo, nơi mà dòng nước chảy xiết làm chúng không thể thoát ra.
Ở một nhánh cây gần đó, một chú chim non vừa mới rời tổ, đôi cánh còn lúng túng trong những nhịp bay đầu đời. Khi nhìn thấy những nỗ lực tuyệt vọng của đàn kiến, trái tim nhỏ bé của chú chim tràn đầy thương xót. Chú quyết định không ngần ngại, bay vụt ra ngoài, bắt đầu nhặt những cọng rác nhỏ và nhẹ nhàng thả xuống làm một chiếc cầu nổi.
“Mau lên, hãy đi qua đây!” chú chim gọi với vẻ khẩn trương. Đàn kiến, mặc dù nhỏ nhưng cũng rất thông minh, nhanh chóng thu xếp để vượt qua chiếc cầu tạm bợ. Những nụ cười tỏa sáng trên đôi mắt đen nhánh của chúng khi từng người một an toàn đến bờ bên kia.
Thời gian trôi qua, chú chim nhỏ dần quên đi những gì mình đã làm cho đàn kiến. Điều này không có gì lạ khi có quá nhiều việc mới mẻ đang chờ đón chú trên cành sơn trà, nơi mà những chiếc lá xanh bóng và hoa nở rực rỡ làm cho không gian thêm sống động. Nhưng chính những chiếc gai nhọn của cây sơn trà lại là vũ khí bảo vệ tổ chim khỏi những mối đe dọa.
Không chỉ có mèo rừng, mà những loài như quạ cũng không thể chạm gần nhờ vào sức mạnh của những mũi gai sắc như nhọn. Nhưng một hôm nọ, mèo rừng xám – một kẻ săn mồi lắm mưu mô – dù biết rõ nguy hiểm, vẫn cố tình rình rập đi tìm đường tới tổ chim.
Thì đột nhiên, hàng triệu đàn kiến xuất hiện, tản ra thành một hàng rào bảo vệ xung quanh cành cây nơi tổ chim trú ngụ. “Hãy cẩn thận! Kẻ thù đang đến!” chúng đồng thanh rỉ rả, điều này khiến cho mèo rừng dừng lại, lo sợ nhớ lại những vết đau từng bị đàn kiến gây ra.
“Làm thế nào bây giờ?” mèo rừng tự hỏi, nhưng không dám liều lĩnh nữa. Mặt gã hậm hực khi nhận ra rằng, mưu kế tấn công của mình đã bất thành. Gã lùi lại, trốn thoát trước khi bị những chiếc càng nhọn của đàn kiến tấn công.
Sự đoàn kết và lòng biết ơn của đàn kiến dành cho chú chim nhỏ không bao giờ phai nhạt. Chúng không quên sự giúp đỡ mà chú chim đã mang lại trong khoảnh khắc khó khăn. Khi chú chim nhìn xuống, chỉ thấy những cánh kiến bận rộn và hối hả, chợt một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng.
“Đã đến lúc tôi nên nhớ đến những người đã giúp đỡ tôi,” chú chim thầm nghĩ, và từ đó, chú luôn cất giữ lòng biết ơn trong trái tim nhỏ bé của mình. Câu chuyện về chú chim và đàn kiến trở thành một ký ức quý giá, nhắc nhở rằng ân tình sẽ không bao giờ mất đi trước những thử thách của cuộc sống.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện tại đây. Và hãy xem thêm các Truyện cổ tích khác tại cotichvietnam.org