Trong một khu rừng xanh tươi rộ lên màu sắc, có một cây thông non nhỏ bé, xinh đẹp, mọc lên giữa những cây thông vạm vỡ. Cây thông non luôn muốn vươn lên, khát khao lớn lên như những bạn bè của nó, những cây thông cao lớn, vững chãi đứng xung quanh. Nhưng hàng ngày, những đứa trẻ trong ngôi làng gần đó vẫn nhảy nhót, cười đùa, vừa hái quả dâu tây vừa mỉm cười khen ngợi: “Ôi! Cây thông non thật xinh đẹp!”
Cây thông non lại cảm thấy tủi thân. Nó không muốn bị gọi là “thông non” nữa. Những năm tiếp theo, cây thông nhỏ cứ kiên trì vươn mình lên; nó thêm nhánh, thêm cành, từng lớp cây xanh rợp bóng. Dù vậy, trong lòng nó vẫn đầy nỗi ước ao.
“Nếu chỉ một ngày tôi cao lớn như cây thông kia,” nó trăn trở, “Lúc đó tôi sẽ có thể nhìn thấy bao la đồng quê từ tận đỉnh đầu, loài chim sẽ đến trú ngụ trên cành của tôi, và gió sẽ chiều chuộng ôm ấp tôi như những cây thông trưởng thành.”
Tuy nhiên, cây thông non lại không thích thú với bất kỳ điều gì xung quanh. Nó ghét ánh nắng ấm áp chiếu rọi từng lá xanh, ghét cả tiếng hót líu lo của chim chóc và thậm chí không ưa cả những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời. Mùa đông kéo tới, khu rừng chìm trong màn tuyết trắng như những viên kẹo. Một chú thỏ chạy nhảy vui vẻ chẳng may nhảy qua đầu cây thông non, khiến nó cảm thấy cơ thể nhỏ bé như một lẽ không đáng tự hào chút nào.
Nhưng qua từng mùa đông kéo dài, cây thông bắt đầu lớn lên, nhận ra rằng mình đã cao hơn những chú thỏ. Nó ngẩng cao đầu, tự tin hơn, và dẫu rằng những người tiều phu vẫn vào rừng, thở dài nhìn những cây thông lớn đã bị gục ngã, cây thông non vẫn hy vọng. “Liệu mình sẽ như chúng?” nó tự hỏi, trong khi hình dung về số phận của những cây thông ấy.
Khi mùa xuân trở về, các loài chim trở lại, cây thông non hỏi:
“Chúng bạn có biết số phận của những cây thông mà họ đã chặt đi đâu không?”
Chim nhạn xoải cánh, không biết hàng đồng bạn của nó đã đi về đâu, nhưng một con cò lông trắng khôn ngoan nói:
“Có lẽ tôi biết! Tôi thấy những tàu lớn từ phương xa, những chiếc buồm được làm từ gỗ thông lấp lánh ánh mặt trời.”
“Ôi, giá mà tôi có thể lớn đến mức ấy để một lần ra biển,” cây thông thổn thức, “Biển có màu gì nhỉ?”
“Câu chuyện dài lắm đấy!” cánh cò trả lời và bay đi.
“Cứ tận hưởng tuổi trẻ của mình đi,” ánh nắng nhắc nhở, “Đừng quên sự tươi mới và sức sống của thời kỳ thanh xuân!”
Nhưng điều đó không khiến cây thông bớt chán nản. Mượn hơi lạnh của gió, nó rầu rĩ lớn lên, hòa mình vào thiên nhiên. Mùa thu đến, nhóm tiều phu lại vào rừng, lần này thì chú thông non đã đủ trưởng thành. Cây thắc mắc về số phận của những cây khác.
“Chúng sẽ đi đâu? Tại sao những cây khác lại được đem đi?” nó ngẫm nghĩ.
Từng đàn chim sẻ bay qua, hót líu lo:
“Chúng tôi biết! Những cây thông ấy được đưa vào bác hội tưng bừng, trang trí với những ngọn nến lung linh, đủ thứ kẹo, bánh và đồ chơi.”
“Thật tuyệt vời! Thế tôi với cảm xúc và giấc mơ của mình thì sao?” cây thông khẽ thì thầm. “Liệu tôi có thể cảm nhận được hạnh phúc ấy không?”
Tuy nhiên thời gian trôi qua, một ngày nọ, khi những người tiều phu chặt cây thông, cây thở dài thất vọng. Nỗi đau xót khiến nó không còn mơ mộng như trước. Cây thông cảm thấy tiếc nuối về quê hương mình trong rừng, những người bạn đã cùng nó lớn lên, và cả những phút giây tươi đẹp trong quá khứ.
Khi được đưa vào một gian phòng lộng lẫy, cây thông vẫn không hiểu số phận của mình, đôi mắt xanh sáng ngời. Người lớn đã nói: “Cây này thật sự rất đẹp! Tôi có thể dùng nó ngay bây giờ!” Và cây thông được chưng lên giữa trái tim của một lễ hội.
Cảm giác thật lung linh lấp lánh. Rồi tiếng cười trẻ nhỏ vui vẻ rộn ràng khắp nơi. Các cô gái trang trí cho nó với những chiếc bánh kẹo ngọt ngào, những quả táo đỏ chói và ngọn nến bằng vàng. Cây thông chưa bao giờ thấy mình đẹp đến thế, nó sung sướng mở rộng tán lá, ước ao rằng những cây thông trong rừng có thể nhìn thấy khoảnh khắc này.
Nhưng khi đêm xuống, ánh nến tỏa sáng mọi nơi, lũ trẻ con đã khiến cây thông rơi vào tình trạng khủng hoảng. Rồi đúng cơ hội, những cây nến gần như đã thiêu rụi cành lá của nó. Người lớn hốt hoảng rời tới để dập lửa, trong khi cây thông chỉ còn biết cứng đờ, không dám động đậy.
Nhưng suy nghĩ của nó vẫn đong đầy, liệu những niềm vui này có thật sự là mẫu số chung? Hay đằng sau đó là một cái kết buồn bã chờ đợi? Trẻ nhỏ không còn quan tâm đến nó nữa; họ còn tựa lên cội cây, làm gãy cành của nó, không màng đến sự tồn tại của cây thông xinh đẹp kia.
Cũng như bạn bè của mình, tâm trạng cây thông đầy nỗi buồn, nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày mai sẽ đến với sự tỏa sáng và ánh sáng rực rỡ. Nhưng khi bọn trẻ chạy đi, nó chỉ còn lại nỗi lẻ loi và sự chờ đợi.
Thời gian trôi qua. Một buổi sáng, cây thông bị bỏ vào một góc tối tăm của một căn phòng cũ, nơi mà không hề có ánh sáng hiện hữu để vỗ về. Cây cảm thấy cô đơn và u ám như chính cuộc sống của mình, và những ngày qua là những ngày không có bóng dáng hạnh phúc.
Chuyển động của cuộc sống quanh màng khói mịt mờ, cây thông lặng lẽ hoài niệm về mùa hè xanh tươi, những kỷ niệm đáng yêu bên đàn chuột nhắt muốn nghe câu chuyện về Klumpê Đumpê. Điều gì đã xảy ra với những kỷ niệm đẹp đã trao cho nó một chút ánh sáng? Cuộc đời trôi đi trong sự quên lãng.
Cuối cùng, mảnh ghép của những ký ức sống động đã trở về một lần nữa. Một buổi sáng đầy nắng, cây thông được đưa ra khỏi xó tối tăm, và bừng sáng trong ánh nắng dịu dàng. Khung cảnh xung quanh dần trở nên thân quen, ánh sáng tươi sáng như ngày nào. Cây thông có thể cảm nhận từng cơn gió vô tư, từng mùi hương của bông hoa nở rộ.
Khi mùa xuân trở lại, và cả tình yêu thương với cuộc sống, cây thông tự nhủ:
“Giờ đây ta bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc rồi, và cuộc sống thật đẹp.”
Nhưng cây thông mau chóng bị lâm vào bi kịch, vẫn mãi mãi không thể thoát khỏi nhẹ nhõm. Dẫu biết rằng điều tươi đẹp của cuộc sống sẽ qua đi, nhưng bài học về sự thiêng liêng của những giấc mơ, của sự trưởng thành, sẽ vẫn mãi văng vẳng trong tim nó.
Và mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó…
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.