Ngày xưa, trong một vương quốc nhỏ nằm giữa những triền đồi xanh mướt và dòng sông trong vắt, có một hoàng tử trẻ tuổi nhưng lại rất nghèo. Dù giang sơn của chàng chỉ là một mảnh đất nhỏ bé, nhưng trong lòng chàng luôn khát khao về tình yêu và hạnh phúc. Hễ mỗi khi ánh hoàng hôn buông dần, lòng chàng lại rộn ràng với hy vọng tìm kiếm một người bạn đời thủy chung, và đây chính là lúc chàng quyết định tìm kiếm tình yêu đích thực.
Chàng tự tin chạm ngõ trái tim của những công chúa xinh đẹp, ngay cả các vị vua giàu có cũng đã phải thán phục trước danh tiếng của hoàng tử.
“Thưa công chúa, nàng có sẵn lòng kết duyên cùng ta chăng?” Chàng nhìn vào mắt nàng, ấp ủ giấc mơ một ngày được trở thành một hoàng đế trong lòng ai đó. Thời gian trôi qua, danh tiếng chàng vang xa, và rất nhiều công chúa đã đáp lại tình cảm của chàng bằng những lời dịu dàng.
Thế nhưng, một điều kiện tưởng như đơn giản lại trở thành thử thách lớn lao. Công chúa mà chàng yêu lại là con gái của vị vua vĩ đại, lòng tự hào và quyền lực của nàng khiến chàng do dự.
Rồi một hôm, khi hoàng tử đi dạo trong công viên rộng lớn của vương cung, chàng dừng lại trước mộ của vua cha. Tại nơi ấy, một cây hồng rực rỡ nở hoa. Cánh hoa mỏng manh lấp lánh dưới ánh nắng, toả hương thơm dịu dàng khiến ai nấy đều quên đi mọi nỗi sầu. Thời gian trôi qua, cây hồng ấy chỉ nở một lần mỗi năm, nhưng mỗi đóa hoa đều mang trong mình sức mạnh để xoa dịu mọi tâm tư phiền muộn.
Ngoài cây hồng, chàng còn sở hữu một con họa mi hót véo von, tiếng hót của nó như cuốn theo những âm điệu ngọt ngào, làm say đắm lòng người. Công chúa đã nghe những lời khen ngợi về cây hồng và con họa mi, lòng nàng cũng rạo rực mong muốn có được cả hai. Hoàng tử bèn gửi tặng cho nàng hai báu vật đó trong những chiếc hộp bạc lấp lánh, mong rằng tình cảm chân thành của mình có thể chạm đến trái tim nàng.
Trong đại điện tráng lệ, khi các cung nữ cùng công chúa mở hộp, một mùi hương quyến rũ bay ra. Công chúa vỗ tay reo mừng:
“Ôi, đẹp quá!”
Rồi khi cây hồng được đem ra, cả hội trường ngập tràn một sắc hồng ấm áp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đó.
“Đúng thật là một tuyệt tác!” Hoàng đế, cha nàng, không kìm được cảm xúc mà khen ngợi.
Nhưng khi công chúa tiến lại ngửi hương hoa, nàng nhăn mặt:
“Cái gì đây? Không phải hoa giả sao?”
Các cung nữ cùng nhau phụ họa, “Thật đẹp biết bao!”
Nhưng khi hộp chứa họa mi được mở ra, với giọng ca ngọt ngào, con chim đã chạm đến tâm hồn của mọi người trong phòng.
“Charmant! Merveilleux!” (Dễ thương quá! Tuyệt quá!) Một lão nịnh thần vui mừng kêu lên.
Công chúa lúc này quyết định không cho hoàng tử vào cung, khiến chàng vô cùng thất vọng. Nhưng chàng không chịu khuất phục, quyết định cải trang thành một kẻ chăn lợn khốn khổ, với bộ mặt lấm lem và chiếc mũ kéo thấp đến tận mắt, chàng hô to:
“Xin chào bệ hạ! Xin cho tôi một cơ hội phục vụ trong hoàng cung!”
Hoàng đế nói: “Chúng ta đã có rất nhiều người, nhưng ta thực sự cần một người chăn lợn. Ngươi có thể làm được việc đó không?”
“Dạ thưa, tôi có thể!” Chàng thưa, và được dẫn đến một căn buồng nhỏ gần chuồng lợn.
Suốt ngày, chàng chăm sóc cho lợn và tạo nên một cái nồi kỳ diệu. Khi nồi được đặt lên bếp, nó vang lên những âm điệu cổ điển khiến lòng giấy dán tường của cung điện cũng phải xao xuyến.
“Ach! du lieber Augustin!
Alles ist vack, vack, vack!”
Công chúa cùng các cung nữ dừng lại khi nghe được tiếng nhạc trong trẻo ấy, lòng nàng rạo rực muốn biết thêm.
“Và cái nồi này của ngươi đáng giá bao nhiêu?” Một trong các cung nữ hỏi.
“Tôi muốn mười cái hôn của công chúa.” Chàng chăn lợn nói, ngẩng đầu lên một cách kiêu hãnh.
Các cung nữ bật cười:
“Trời ơi! Hắn ta thật láo xược!”
Công chúa nghe nói đến mười cái hôn, trừng mắt nhưng rồi không thể nhịn nổi cười. Nàng nhìn các cung nữ làm thành vòng nguyệt quế quanh mình, ngập tràn trong nụ cười. Chẳng mấy chốc, họ đã tạo thành một cuộc chơi thú vị và chàng chăn lợn đã nhận được cái nụ hôn của công chúa, trong lúc lòng nàng đầy nghi ngờ và bối rối.
Mọi người đều hân hoan và vui vẻ. Bất ngờ, chàng chăn lợn lại tiếp tục sáng tạo ra những nhạc cụ độc đáo, khiến công chúa cảm thấy hứng thú hơn nữa. Nhạc điệu vang lên và tình cảm của nàng ngày càng nảy nở.
“Sao ta chưa từng nghe những giai điệu mê hoặc như vậy?” Nàng tự hỏi.
“Một trăm cái hôn của công chúa, không thì nồi này không phải của ta,” chàng chăn lợn thản nhiên đáp khi các cung nữ đến hỏi.
Nàng chần chừ nhưng cuối cùng cũng quay lại chấp nhận thử thách với sự khích lệ từ các cung nữ. Hoàng đế tình cờ nhìn thấy từ xa, ngỡ ngàng khi thấy cảnh tượng thách thức đang diễn ra.
“Đây là hành vi gì vậy?” Ngài hỏi, từ từ tiến lại gần.
Công chúa ngạc nhiên khi bị bắt gặp nhưng cũng cảm thấy phần nào hài hước trước tình thế này. Nàng thốt lên: “Cha ơi, chỉ là một trò chơi!”
“Chơi đến mức này sao?” Hoàng đế mỉm cười nhưng cũng không quên răn đe.
Cuối cùng, hoàng tử và công chúa bị đuổi ra ngoài, giữa cơn mưa rơi như trút nước. Công chúa òa khóc, nỗi buồn tràn ngập trong lòng khi nghĩ đến những gì đã mất.
“Giá như ta có thể chọn hoàng tử chân thành đó, có lẽ cuộc đời ta đã khác đi nhiều,” nàng thở dài nhận ra.
Sau đó, chàng chăn lợn tìm một nơi tạm lánh, lau đi lớp hóa trang và quay trở lại trong bộ áo hoàng tử lộng lẫy, lòng đầy quyết đoán. “Nàng ơi, ta đến để nói rằng ta không cần tình cảm của nàng,” chàng nói, với ánh mắt kiêu hãnh. “Nàng đã không đặt giá trị vào những điều đẹp đẽ, mà chỉ vì một chút vật chất tầm thường. Thật đáng buồn!”
Rồi chàng rời khỏi, lòng nặng trĩu khi thấy ánh mắt tiếc nuối của công chúa.
“Ach! du lieber Augustin!
Alles ist vack, vack, vack!”
Nàng tiếp tục hát, nhưng lần này, chàng hoàng tử không mở cửa, chỉ còn lại những giai điệu vang vọng giữa không gian tĩnh mịch của rừng cây. Tình yêu và sự chân thành luôn trân quý hơn những điều vật chất, và chỉ những ai biết trân trọng giá trị thật của cuộc sống mới thật sự xứng để trở thành người hạnh phúc nhất.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.