Cô bé Ida ngồi bên chiếc bàn nhỏ, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ xinh của em. Những bông hoa trong bình cạnh bàn đang mất dần sức sống. Ida nhìn theo những cánh hoa mỗi lúc một nhụt chí, lòng cảm thấychùng xuống.
– Chao ôi, những bông hoa tội nghiệp của em! Tại sao chúng lại héo úa nhanh đến vậy? Hôm qua chúng còn đẹp lắm mà…
Ida nhìn về phía anh sinh viên lớn tuổi, người đang cặm cụi bên cạnh, tay ấm ớ cắt những tấm bìa cứng thành nhiều hình khối dễ thương, từ những bông hoa giấy cho đến lâu đài lấp lánh. Anh mỉm cười, ánh mắt hiền từ.
– Màu sắc tươi tắn cũng như sức sống của chúng chỉ tạm thời thôi, em ạ. Trời đêm khi bóng tối phủ xuống, các bông hoa sẽ ra ngoài, nhảy múa trong những cuộc dạ hội bí mật.
Ida tròn xoe đôi mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
– Hoa có thể nhảy múa ư, anh? Thật sao?
– Tất nhiên rồi! Khi màn đêm buông xuống, chúng tụ tập lại, nắm tay nhau tạo thành vòng tròn, xoay quanh trong những điệu nhảy vui tươi. Đêm đêm như thế, chúng tổ chức lễ hội, món quà quý giá mà chỉ có chúng mới có được.
Ida ngẩn ngơ trước những hình ảnh sống động mà anh sinh viên vẽ ra.
– Liệu em có được tham dự trong những buổi dạ hội ấy không, anh?
Người sinh viên với điệu bộ nghịch ngợm nói tiếp:
– Cô bé thần tiên của anh, tất cả các hoa đều mở rộng vòng tay chào đón trẻ nhỏ. Em có hẳn một ngọn đèn tâm hồn dẫn đường soi sáng trong giữa khu vườn hoa đẹp nhất.
– Nhưng hoa nhảy múa ở đâu? – Lòng tò mò của Ida dậy lên từng trang.
– Em có nhớ lâu đài mùa hè của nhà vua, nơi mà những bông hoa được trồng đua nhau khoe sắc? Đó chính là nơi tổ chức những bữa tiệc đầy màu sắc ấy. Cả những bông hoa cúc, hoa linh lan cũng tham gia không kém.
Ida phấn khởi:
– Hôm qua em đi cùng mẹ vào đó, nhưng không thấy hoa đâu cả! Chúng đều đâu rồi hả?
Anh sinh viên nháy mắt:
– Thực ra, chúng đã thu mình lại trong lâu đài. Khi vua trở về từ một chuyến hành trình, tất cả những bông hoa xinh đẹp lập tức rời khỏi vườn, vội vã vào trong.
Hoa hồng đỏ thắm trở thành vua và hoàng hậu, thược dược cúi đầu chào như những người thần phục. Những bông violet nhảy múa như những người lính trẻ tuổi, trong khi các bông hoa khác cũng hòa mình vào điệu nhảy đầy vui nhộn trong dịp đặc biệt ấy.
– Nhưng liệu không có ai để ý đến việc hoa đi nhảy múa sao, anh? – Một cảm xúc mơ hồ lướt qua Ida.
– Nhiều người biết, nhưng họ không thể thấy. Có một người già đến kiểm tra từng đêm, nhưng khi ánh đèn sáng lên và âm nhạc vang dội, hoa chỉ biết trốn sau bức rèm, thì thào với nhau về các điệu nhảy.
– Thú vị quá đi! – Ida không thể kiềm chế cảm xúc, tiếng nhạc trong đầu cháy bỏng trong từng nhịp đập của trái tim em.
Một ước ao mạnh mẽ thôi thúc Ida:
– Em muốn nhìn thấy chúng nhảy múa! Em có thể không?
Người sinh viên khẳng định:
– Đương nhiên, em có thể! Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu may mắn, em sẽ thấy. Hôm nay, anh cũng đã nhìn thấy một bông thủy tiên vàng đứng vươn vai duyên dáng như một cung nữ.
Câu chuyện cứ thế trôi như một cơn gió nhẹ, gợi lên những hình ảnh lấp lánh và mê đắm trong tâm trí nhỏ bé của Ida. Em chỉ mong đêm về nhanh, để được tận mắt chứng kiến những gì mà bông hoa đã chia sẻ.
Và những câu chuyện của anh sinh viên cứ ám ảnh trong tâm trí em như một giấc mơ đẹp, cho đến khi tất cả chìm vào giấc ngủ. Bỗng giữa đêm khuya, âm thanh lặng lẽ của những điệu nhảy đã kéo em dậy.
Tiếng piano ngân vang nhẹ nhàng từ căn phòng bên, giống như một mạch sống tươi mát, khiến tim em xao xuyến. Em lén lút đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra cửa, cảm giác như trái tim em đang chạy đua theo những giai điệu ngọt ngào ấy.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Ida không tin vào mắt mình. Trong ánh trăng bạc, các bông hoa đang xoay tròn trong một không gian đầy vẻ huyền ảo. Bông dạ hương lan dẫn dắt không khí, những bông hoa khác phối hợp một cách hoàn hảo, trở thành những nữ vương của đêm.
Ida chỉ âm thầm chiêm ngưỡng. Nhìn từ xa trong tấm rèm cửa, cô thấy bông hoàng lan đang say sưa chơi piano, với dáng điệu thanh tao như một nữ gia chủ.
Đột nhiên, có một sự kiện xảy ra bất ngờ. Một bông hoa kỵ phù lam chớp nhoáng, nhảy từ bàn sang giường, vén tấm rèm che.
– Họ đã trở lại! – Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Các bông hoa lập tức đứng dậy, chăm chú nhìn nhau, như thể vừa thoát khỏi giấc ngủ say. Không khí trở nên sôi động, âm nhạc hòa quyện với những tiếng cười trong sáng.
Nhưng bên dưới ánh trăng, bỗng một cái gì đó rơi xuống. Một chiếc que nhỏ với một con búp bê sáp, đúng như hình hài của ông hội thẩm, đã nhảy múa ngớ ngẩn. Trông thật buồn cười nhưng không phải là một tiết mục hay ho khi tất cả đều nhìn về phía hoa.
– Ai lại nghĩ đến điều dại dột ấy chứ? – Búp bê kêu lên.
Ida chỉ biết cười tự đáy lòng. Những bông hoa đã kết thúc bữa tiệc, và khi ánh sáng đầu ngày len lỏi khắp căn phòng, cô bé trở lại giường. Mơ màng, trái tim ém nhẹm lại những giấc mơ, trước khi bừng tỉnh và gọi hoa.
— Tạm biệt các bạn! – Em khẽ thì thầm, lòng trĩu nặng và đầy cảm xúc.
Ngày mới đến, và trong sâu thẳm của trái tim, em chỉ mong được tưởng nhớ đến những chút ánh sáng lung linh của đêm qua và giữ gìn tình bạn đẹp mãi mãi.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.