Ngày xửa ngày xưa, trong một thành phố nhỏ bé, có một chàng sinh viên tên là Lâm. Anh ta sống trong một căn gác xép nhỏ bé và đơn sơ, chỉ có vài cuốn sách cũ kỹ làm bạn. Cuộc sống của Lâm thật sự khó khăn, không có tiền bạc, không có điều kiện, nhưng trái tim anh ngập tràn tình yêu thương và khao khát tri thức. Căn phòng của anh lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng từ những trang sách, nơi mà giấc mơ và trí tưởng tượng bay cao như những cánh diều trong nắng.
Chủ nhà của Lâm là một ông lão bán hàng tạp hóa hiền lành, người có tấm lòng bao la như bầu trời. Ông thường giúp đỡ Lâm bằng cách cho anh những bữa ăn và những món hàng nhỏ nhặt. Nhưng trong cửa hàng tạp hóa ấy, có một sinh vật kỳ lạ – một con quỷ sứ với làn da tím tái và đôi mắt sáng như đèn pin. Con quỷ sứ này có một tính cách không ai ngờ tới: nó rất thích trò chuyện và thường xuyên làm phiền ông chủ hàng bằng những lời nói lảm nhảm.
Một đêm Giáng sinh, khi bầu trời đầy sao lấp lánh như đá quý, ông lão đã thết đãi con quỷ sứ một bát bột ngào sữa thơm lừng và một miếng bơ ngon lành. Con quỷ sứ, có lẽ vì quá mê món ăn ngon, đã không ngừng chê bai ông chủ hàng về những điều tầm thường và nhạt nhẽo của cuộc sống. Ông lão chỉ cười, chẳng lấy làm bận tâm.
Tối đó, khi Lâm bước vào cửa hàng để mua nến và phô mai, anh đã bắt gặp một điều kỳ lạ. Trong khi chờ đợi, anh đọc tờ giấy gói miếng phô mai của mình và phát hiện ra đó là một tờ giấy xé từ một cuốn sách cổ. Một chút buồn lòng hiện rõ trên gương mặt Lâm.
Ông chủ hàng nói:
— Cuốn sách này cũng không còn nguyên vẹn đâu. Một bà lão đã đổi cho tôi lấy một chút cà phê. Đưa tôi tám siling, tôi sẽ đưa cho anh phần còn lại của cuốn sách.
Lâm lắc đầu và bày tỏ:
— Không sao, thà bỏ qua miếng phô mai còn hơn. Một cuốn sách quý giá mà lại bị xé như thế, thật đáng tiếc. Bác là người thực tế, nhưng đôi khi cũng cần biết đến những điều ý nghĩa cao đẹp như thơ ca.
Chàng sinh viên tận tâm, nhưng không hề biết rằng lời nói của mình đã chạm phải lòng tự ái của con quỷ sứ đang toan tính âm thầm. Đêm xuống, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, con quỷ sứ đã lẻn vào phòng chủ cửa hàng và lấy đi hàm răng giả của bà, thứ có thể khiến bất cứ vật thể nào cũng có khả năng nói chuyện.
Khi con quỷ thử nghiệm với các đồ vật trong cửa hàng, nó nghe thấy một câu nói từ sọt rác:
— Tôi không cần phải nói dối, tôi biết thơ là gì. Đó chính là những từ ngữ đẹp mà con người vẫn muốn giữ gìn.
Con quỷ sứ đặt hàm răng vào các đồ vật khác như cối xay cà phê, hũ bơ, và kéo theo những ý kiến đồng thuận từ chúng. Rồi nó quyết định sẽ ghé thăm Lâm.
Khi đến căn gác xép của chàng sinh viên, nó nhìn qua lỗ khóa và thấy ánh sáng rực rỡ từ cuốn sách Lâm đang đọc. Ánh sáng tỏa ra như những nhành cây lớn, với những cuốn lá mượt mà và các bông hoa rực rỡ. Mỗi bông hoa là một gương mặt duyên dáng, ánh mắt ngời sáng như những vì sao. Tiếng đàn ca vang lên êm ái, khiến lòng con quỷ sứ nóng chảy.
Nó đứng đó, cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm, chưa bao giờ thấy vẻ đẹp như vậy.
— Thật là diệu kỳ! Mình chưa bao giờ trải qua những cảm xúc như thế này…
Khi chàng sinh viên bước vào giấc ngủ say, tiếng hát vẫn ngân vang, dìu dặt như làn gió thoảng. Con quỷ sứ lẩm bẩm với chính mình:
— Mình không ngờ thiên đường lại ở đây. Nhưng… nếu không có bột ngào sữa, thì không biết mình có thể sống ở đây không nhỉ?
Và thế là nó quay trở về với ông chủ cửa hàng, quyết định rằng cuộc sống trong cửa hàng vẫn thoải mái hơn. Tuy nhiên, sự kỳ diệu trong lòng Lâm không thể nào quên.
Một đêm nọ, khi đám cháy bùng nổ từ nhà bên cạnh, mọi người háo hức chạy ra ngoài. Ông chủ hàng, với nỗi kinh hoàng, đã lăn xăn thu dọn những vật quý giá, trong khi con quỷ sứ lại nhớ đến chàng sinh viên.
Nó lao vào phòng của Lâm, phát hiện ra cuốn sách mà anh trân trọng nhất. Vội vàng, nó nhét cuốn sách vào trong mũ trùm đầu đỏ, quyết tâm bảo vệ thứ quý giá mà Lâm rất yêu. Rồi nó chui qua ống khói, nhảy lên mái nhà, nơi mà ánh lửa bùng lên từ vụ cháy bên cạnh vẫn chiếu sáng huy hoàng.
Giây phút đó, con quỷ sứ đã nhận ra rằng tình cảm mà nó dành cho Lâm đã lớn dần lên, nó hiểu rằng bản thân mình luôn thuộc về những điều tốt đẹp, và nơi mà tâm hồn nó thật sự được thoải mái chính là bên cạnh những người biết trân trọng cái đẹp của cuộc sống. Nhưng rồi, nó lại tự nhủ:
— Ta vẫn phải sống với ông chủ tạp hóa vì bột ngào sữa thật sự rất ngon.
Quyết định đó phản ánh một phần trong con người mà ai cũng có. Chỉ vì một bữa ăn ngon mà đôi khi ta quên đi những giá trị cao quý khác. Tình yêu thương và tri thức là hai món quà quý giá nhất mà một người có thể sở hữu, và trong thế giới này, đôi khi điều tốt đẹp nhất lại đến từ những điều giản dị nhất.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.