Ngày xưa, trong một vương quốc xa xôi, nơi những cánh đồng xanh mướt trải dài như vô tận dưới ánh mặt trời, đã diễn ra một cuộc chiến tranh tàn khốc. Nhà vua, với những ý tưởng chiến lược nhưng thiếu tình thương, đã chiêu mộ rất đông lính cho quân đội, nhưng lương bổng mà ông trả cho họ lại vô cùng ít ỏi. Những người lính chịu cảnh cơ cực, sống trong những lán trại tồi tàn, mỗi bữa ăn chỉ đong đếm bằng từng thìa cơm.
Giữa bão tố của cuộc đời quân ngũ, ba người lính, mang trong mình đầy hoài bão và ước mơ sống cuộc đời tự do, quyết định đào ngũ. Họ rỉ tai nhau những kế hoạch trốn chạy, nhưng lo lắng bao trùm lấy họ.
– Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ bị treo cổ! – người lính thứ nhất, vẻ mặt lo lắng, lên tiếng.
– Nhìn kỹ cánh đồng lúa kia! – người thứ hai, ánh mắt sáng lên hy vọng, gợi ý. – Nếu chúng ta trốn vào đó, không ai có thể tìm ra chúng ta đâu. Quân đội sẽ chuyển quân đi xa.
Vậy là, họ đã lén lút chui vào cánh đồng lúa xanh tươi, nhưng may rủi không theo ý họ. Đơn vị của họ không hề di chuyển, mà vẫn kiên trì trú quân quanh vùng. Họ trốn trong đó hai ngày hai đêm, đói meo và sợ hãi, tràn đầy ủ ê.
– Trốn ở đây thì chúng ta chỉ còn nước chết! – người lính thứ ba than vãn, tâm trạng chán nản.
Cuối cùng, như một điều kỳ diệu, một con rồng lửa khổng lồ bay vút lên trời xanh, ánh sáng rực rỡ từ bộ lông của nó khiến mọi thứ xung quanh như sáng bừng. Nó sà xuống trước mặt ba người lính và hỏi:
– Tại sao các ngươi lại trốn ở đây như thế?
Họ, trong cảnh khó khăn, đã tâm sự:
– Chúng tôi là những người lính, đã đào ngũ vì lương bổng quá ít. Nay chỉ còn cái chết hoặc bị treo cổ nếu ra khỏi đây.
Con rồng lửa với ánh mắt sắc bén, đã nói với họ:
– Nếu các ngươi đồng ý phục vụ ta trong bảy năm, ta sẽ mang các ngươi bay qua quân đội, không ai có thể chạm đến các ngươi.
Ba người lính, không còn sự lựa chọn nào khác, chấp nhận lời đề nghị đầy mạo hiểm đó. Con rồng quắp họ vào móng vuốt và bay lên, mang họ đến một vùng đất xa xôi. Nó không chỉ là một con rồng, mà thực chất là một con quỷ gian ác. Khi thả họ xuống, nó tặng cho họ một cái roi nhỏ và nói:
– Hãy tự đánh vào người bằng roi này. Tiền sẽ từ trong người tuôn ra, giúp các ngươi sống trong sự xa hoa, như những vị vua. Nhưng đến bảy năm, các ngươi sẽ thuộc về ta.
Sau đó, con quỷ để lại một quyển sách, yêu cầu họ ký tên vào đó, và nhấn mạnh:
– Khi ấy, ta sẽ ra một câu đố. Nếu các ngươi giải được, các ngươi sẽ được tự do.
Ba người lính, dù trong lòng còn nỗi lo sợ, đã bắt đầu làm theo chỉ dẫn. Tiền bạc đổ về như nước, họ may sắm những bộ quần áo lộng lẫy và dạo chơi khắp nơi, sống cuộc đời sung túc và vui vẻ. Thời gian trôi qua thật nhanh, và chỉ còn ít ngày nữa là đến hạn bảy năm, hai người trong số họ cảm thấy lo lắng và bồn chồn.
Ngược lại, người thứ ba, dù vẫn ngập tràn hoài nghi, nhưng luôn tự an ủi:
– Không sao cả, mình sẽ giải được câu đố.
Một ngày nọ, khi cả ba ngồi bên cánh đồng hoa rực rỡ, bỗng có một bà lão từ xa bước tới, ánh mắt hiền từ đã khơi dậy sự chú ý của họ.
– Tại sao các con lại buồn rầu như thế? – bà lão hỏi dò.
– Không hiểu bà có thể giúp gì cho chúng tôi được không? – người lính thứ hai, thất vọng nói.
– Biết đâu bà có cách giúp đỡ! – bà đáp.
Họ đã kể cho bà lão nghe về những gì đã xảy ra. Sau khi lắng nghe, bà lão khuyên họ:
– Một người trong các con hãy vào rừng. Ở đó sẽ có một tảng đá như một ngôi nhà. Hãy vào trong và chờ đợi sự giúp đỡ.
Người thứ nhất và thứ hai đáp lại với vẻ chán nản:
– Chúng tôi không làm việc đó.
Thế nhưng, người lính thứ ba, với tinh thần lạc quan, quyết định thực hiện lời khuyên. Anh đi vào rừng xa cho đến khi tìm thấy cái nhà trong tảng đá sập. Bên trong, một bà lão ngồi trầm tư, ánh mắt sâu sắc lấp lánh sự thông thái.
– Ta đã nghe hết câu chuyện của con, – bà lão nói, sau khi anh thổ lộ cùng bà. – Ta sẽ giúp con, nhưng con phải rất cẩn thận.
Bà lão dẫn anh vào một cái hầm kín và ra lệnh:
– Hãy ẩn nấp ở đây. Khi con quỷ về, hãy lắng nghe mọi điều nó nói.
Khi đêm đã khuya, con quỷ trở về, tham lam đòi ăn. Bà lão dọn bữa, như một bữa tiệc long trọng, chỉ để làm vui lòng nó. Họ đã trò chuyện về những chiến công mà nó đạt được.
– Hôm nay, ta không gặp may – con quỷ lầm bầm. – Nhưng ta đã bắt được ba người lính, chắc chắn trong tay ta sẽ có linh hồn của chúng.
– Ba người lính? – bà lão nói với vẻ nghi ngại. – Chúng có thể sẽ tìm cách thoát khỏi bàn tay của cháu.
Con quỷ trả lời với vẻ kiêu ngạo:
– Chúng sẽ thuộc về ta. Ta sẽ đưa ra một câu đố mà chúng không thể giải nổi.
– Câu đố như thế nào? – bà hỏi, nỗi nghi ngại dâng cao.
– Ôi, thật đơn giản! – con quỷ mỉm cười, giọng điệu đầy ranh mãnh. – Trong biển Bắc bao la có một con mèo biển chết. Nó sẽ được rán cho chúng ăn. Từng cái xương cá voi dùng làm thìa, còn một chiếc móng ngựa cũ rỗng dùng làm cốc uống rượu vang.
Khi con quỷ thiếp đi, bà lão đã đẩy hòn đá ra cho người lính ra ngoài.
– Con đã lắng nghe tất cả rồi chứ? – bà hỏi.
– Vâng, thưa bà, cháu đã nghe và sẽ không quên, điều này sẽ giúp cháu rất nhiều! – anh lính vui vẻ trả lời.
Anh tìm về với hai người bạn, kể cho họ nghe tất cả những gì anh đã học được, trong lòng tràn ngập niềm vui và hy vọng. Họ lại sa vào vòng tay của tiền bạc, với những mảnh giấy ghi chép và roi huyền bí, nhưng giờ đây không còn sợ hãi nữa.
Thời gian trôi qua nhanh, và cuối cùng bảy năm cũng đến. Con quỷ mang quyển sách tới, chỉ vào những chữ ký và phách phúc.
– Giờ ta sẽ dẫn các ngươi xuống địa ngục, ở đó sẽ có một bữa tiệc dành riêng cho các ngươi. Nếu đoán đúng món ăn, các ngươi sẽ tự do và chiếc roi vẫn ở lại với các ngươi.
Người lính thứ nhất nói với giọng do dự:
– Trong biển Bắc có một con mèo biển chết. Chắc chắn nó sẽ được rán cho bọn tôi ăn.
Con quỷ, không thể kiềm chế cơn giận, lại căng thẳng hỏi người lính thứ hai:
– Bây giờ, các ngươi sẽ dùng gì để thìa?
– Một cái xương sườn cá voi ạ! – người lính đáp.
Con quỷ kinh hoàng, lùi lại, rồi quay sang người lính thứ ba:
– Còn cốc uống rượu vang nhỉ?
– Một cái móng ngựa cũ sẽ dùng làm cốc cho chúng tôi! – người lính trả lời, triệu hồi cả niềm tự tin từ trong tâm hồn.
Nghe những câu trả lời hoàn hảo, con quỷ gầm lên giận dữ và bay đi. Ba người lính cuối cùng đã thoát khỏi sự kìm kẹp, giữ chặc trong tay chiếc roi ma thuật, và từ đó, họ sống cuộc đời phong lưu, bao la như những cánh đồng họ đã từng trốn chạy trong quá khứ, mãi mãi không cần lo âu về cuộc sống. Họ đã học được rằng, dù trong hoàn cảnh khó khăn, lòng trung thực và sự đoàn kết sẽ luôn mang lại tự do và hạnh phúc cho người sống.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích tại website Cổ tích Việt Nam.