Mùa đông năm ấy, khi gió lạnh ùa về, ông Lương đã ra đi mãi mãi, để lại một khoảng trời ảm đạm cho gia đình. Ba năm sau khi lễ tang diễn ra, Trạng Chung Nhi vẫn còn mang nặng nỗi buồn, lặng lẽ lang thang giữa những ngôi làng, chẳng còn thiết tha với công việc hay cuộc sống thường nhật. Nhìn thấy con trai mình cứ như tắm trong nỗi u sầu, mẹ của Trạng hết sức thương xót. Nhưng Chung Nhi vẫn không chịu ở nhà, chỉ dần dần sa vào những thói hư tật xấu, rượu chè và cờ bạc trở thành bạn đồng hành, vậy mà bà mẹ vẫn không ngừng thương yêu, lo lắng cho con.
Một ngày nọ, khi kết thúc chuyến đi chơi của mình, Chung Nhi trở về nhà và tình cờ nghe được những lời nói châm chọc từ người chị dâu.
– Ôi, chú Trạng đã trở về từ kinh đô, hẳn là thành đạt lắm nhỉ? Trạng rượu hay Trạng thịt đây? Chúng ta thật có phúc khi có quan Trạng trong nhà, phải không?
Nghe những lời ấy, lòng Chung Nhi bừng bừng giận dữ. Anh như bị châm một ngọn lửa bùng lên trong lòng, quyết định bỏ nhà ra đi. Anh lặng lẽ quỳ trước mặt mẹ và nói với giọng kiên quyết:
– Mẹ ơi, con xin từ tạ mẹ. Nếu như lần này con không thể thành công, con sẽ không trở về nữa đâu. Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, và chờ con về ngày sum họp.
Nói xong, nước mắt trào ra, Chung Nhi ra đi với hy vọng tìm được ánh sáng giữa chốn đời xô bồ.
Trên hành trình, anh dạo chơi qua nhiều nơi, rồi dừng chân ở một làng nhỏ. Tại đây, anh tình cờ gặp hai học trò trẻ tuổi, đang hăm hở lên đường thi cử. Với tâm hồn lạc quan, Chung Nhi tiến đến và hỏi:
– Xin hỏi, hai bạn đi đâu vậy?
– Chúng tôi đang trẩy kinh để thi, còn bạn thì sao?
– Thật trùng hợp, tôi cũng đang trên đường vậy, hay chúng ta cùng đi cho vui nhé.
Tính tình cởi mở, hòa nhã, anh nhanh chóng kết bạn với hai người, và trong suốt hành trình, họ đã hỗ trợ nhau, chia sẻ chi phí, cùng nhau trải qua những chặng đường gian nan.
Tối đến, khi trời đã buông màn đêm, họ dừng chân tại một quán ven đường. Không ai ngờ rằng đó lại là tổ hợp của những kẻ cướp, chúng thường xuyên rình rập để ăn cắp đồ đạc của khách qua đường. Đêm đó, trong lúc ngủ say, Chung Nhi đột ngột hét to:
– Bắt chúng lại! Trói chúng lại và cắt tiết cho ta!
Tiếng hét bất ngờ làm cho bọn cướp hoảng sợ, chúng nhanh chóng bỏ chạy. Hai học trò ngạc nhiên và cảm tạ Chung Nhi. Họ không biết rằng, trong giấc mơ của mình, Trạng lại thấy bầy lợn và chỉ muốn bắt chúng mang về làm thịt.
Dẫu cho câu chuyện có phần khôi hài, nhưng lại thể hiện một bài học quý giá. Trong những lúc khó khăn, nhân phẩm, sự dũng cảm và lòng dũng cảm có thể dẫn lối cho ta vượt qua thử thách. Chung Nhi đã không chỉ tìm thấy bạn hữu, mà còn chứng minh rằng, đôi khi vẻ đẹp nằm ở sự chân thành và can đảm chứ không phải điều gì cao sang.
Thông qua những bước chân trên những con đường đầy khó khăn, Chung Nhi đã tìm thấy chính mình, và không chỉ là một Trạng Nghệ đầy tham vọng, mà còn là một người đầy cảm xúc, biết yêu thương và sẻ chia.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích dân gian tại website Cổ tích Việt Nam.