Một đêm nọ, khi đồng hồ điểm canh ba, hoàng cung bỗng bùng cháy dữ dội, lửa đỏ rực như ngọn đuốc lớn giữa bầu trời đen tối. Tiếng hò hét, khóc lóc của người dân vang lên từ khắp các ngả đường. Kẻ thì chạy ngược, người chạy xuôi, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn mà không ai hiểu đâu là đường về nhà.
Bốn Trạng, những người bạn chí cốt, cũng đang lạc chân trên đường phố. Vừa nghe tiếng la hét, họ lập tức gấp rút kéo nhau chạy về phía cánh cửa Đông, nơi mà ánh lửa đang bùng lên. Ánh sáng từ những ngọn lửa hắt lên những gương mặt đầy hoảng sợ của đám đông. Trong sự hỗn loạn, Trạng Bói bỗng nhận ra một người đàn ông oai vệ, khoác áo long bào màu xanh, từ trên mặt thành nhảy xuống, gương mặt đầy tuyệt vọng. Nhớ lại lời dạy của một vị tiên nhân trong quá khứ, Trạng Bói quay lại, dù còn mơ hồ về tình cảnh, nhưng vẫn dũng cảm bước tới, ghé vai cõng người ấy chạy trốn.
Tuy nhiên, không lâu sau, một nhóm quân hùng hổ với binh khí chĩa thẳng vào họ, chặn đường gây khó khăn. Trạng Vật cùng Trạng Ăn không hề chần chừ, liền lao vào chiến đấu, cố gắng phá tan vòng vây bảo vệ cho Trạng Bói cùng vị hoàng đế áo xanh. Cuộc giao tranh căng thẳng diễn ra, nhưng với tinh thần đoàn kết, họ khéo léo thoát ra và đưa nhau về chùa Thầy an toàn.
Sau vài ngày, khi bão lửa đã tạm lắng, Trạng Bói quyết định cắt cử Trạng Vật và Trạng Ăn ở lại bảo vệ vị hoàng đế, trong khi đó bản thân cùng Trạng Cờ trở về thành phố, mong tìm kiếm tin tức. Qua những cuộc đàm thoại bất thành, cuối cùng họ phát hiện ra rằng Nghi Dân đã thao túng, lật đổ vị vua hợp pháp, dẫn đến cái chết của những trung thần. Dù vậy, nhờ có Nguyễn Xí và Đinh Liệt, một đội quân đã được tập hợp để trừ khử những kẻ phản bội.
Triều đình đang ráo riết tìm kiếm hoàng đệ Tư Thành, em trai Nghi Dân, nhưng mọi nỗ lực vẫn chưa mang lại kết quả. Trong lúc ấy, trí tuệ của Trạng Bói trỗi dậy. Anh quyết định dâng lên một tờ sớ, xin thứ hậu cho mình vào gieo quẻ để tìm ra phương cách.
Thứ hậu, với đôi mắt lấp lánh hi vọng, đã vui vẻ chấp thuận và cho gọi Trạng Bói vào. Khi bước vào, Trạng Bói nhìn thấy hai vị quan thần đang đứng thụ động, nhưng thứ hậu đã lên tiếng:
– Hai vị trung thần này luôn tận tâm vì quốc gia, giúp đỡ trong lúc gặp khó khăn. Hãy nói lên sự thật, đừng ngại ngần gì cả!
Trạng Bói, với giọng điềm tĩnh nhưng đầy tự tin, tâu bày:
– Trong cơn binh biến, chúng tôi đã may mắn đón được hoàng đế nhập vô vòng tay an toàn và đưa về nơi thanh tịnh.
Rồi Trạng kể lại từng chi tiết của sự việc, từ lúc anh phát hiện ra người mặc áo xanh bên góc thành, chân đi hài trắng, miệng kêu cứu tha thiết. Hình ảnh ấy vẫn sống động trong tâm trí Trạng. Anh nói về cuộc chiến khó khăn giữa nhóm của mình với quân phản loạn, và cuối cùng, niềm vui trọn vẹn khi bảo vệ được hoàng đế về chùa Thầy.
Thứ hậu lắng nghe, lòng tràn ngập vui mừng:
– Thật là điều tốt lành, phúc tướng gia đình nhà Lê vẫn còn thịnh vượng. Ngươi quả là một vị tướng tài, trung nghĩa.
Câu chuyện không chỉ đem lại bài học về lòng trung thành và dũng cảm mà còn khẳng định rằng trong những thời khắc khó khăn, tinh thần đoàn kết và trí tuệ sẽ luôn dẫn lối cho con người đến bến bờ an lành.
Kết thúc lời tường thuật, những người có mặt đều nhận ra rằng sự khôn ngoan và tình yêu quê hương đất nước là những tài sản quý giá nhất mà bất kỳ ai cũng cần trân trọng và gìn giữ.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích dân gian tại website Cổ tích Việt Nam.