Ngày xưa, tại một làng quê hẻo lánh, có một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, nhưng đang mang trong mình nỗi đau bệnh tật. Khi đến thời điểm sinh nở, cơ thể cô trở nên yếu ớt do bệnh tật hành hạ. Trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời, cô đã nhìn chồng, ánh mắt đẫm nước mắt và đau thương.
“Còn con… con của chúng ta…” Giọng cô nghẹn lại, nhẹ nhàng như làn gió thoảng, rồi cô tắt thở.
Người chồng, một người nông dân thương vợ hết mực, gục ngã bên thi thể của cô, đôi tay run rẩy ôm chầm lấy người bạn đời mà anh yêu thương bậc nhất. Anh khóc lóc, từng tiếng thổn thức, từng giọt nước mắt tuôn rơi, như lời tiễn biệt cuối cùng dành cho cô cùng đứa con chưa kịp chào đời.
Sau khi tổ chức tang lễ xong, đánh dấu đoạn đường cuối cùng của người vợ, nhiều ngày trôi qua, nỗi buồn trong lòng người chồng vẫn không nguôi ngoai. Thời gian trôi, một buổi chiều, bóng dáng một người phụ nữ với vẻ đẹp y hệt vợ anh xuất hiện tại quán của bà lão bán hàng ven cây đa trên cánh đồng làng. Bà lão cuối nhìn theo, không khỏi ngạc nhiên.
“Cháu có thấy cô ấy giống hệt như thiếu phụ đã mất không?” – Đứa cháu gái tò mò hỏi.
“Có thể… nhưng liệu có phải là cô ấy không?” – Bà lão thở dài, cảm giác nghi ngờ dậy lên trong lòng.
Ngày hôm sau, vào lúc xế chiều, người thiếu phụ ấy lại quay trở lại, lần này mua mật cho đứa trẻ nhà mình. Khi bà hàng hỏi lý do, cô đáp xuống một cách nhỏ nhẹ:
“Con tôi đang cần sữa, tôi không có nên phải mua mật.”
Điều này làm bà lão càng thêm hoang mang. Sau khi cô đi, đứa cháu gái theo dõi thì phát hiện cô đi về phía ngôi mả mới.
“Ôi, bà! Cô ấy… thật sự về mộ kìa!” – Đứa trẻ run rẩy, bàng hoàng.
Không yên lòng, bà lão đã ngay lập tức kể lại cho người chồng biết. Hôm sau, người chồng quyết định chờ sẵn tại quán, mong ngóng gặp lại vợ mình một lần nữa. Khi thấy nàng trở lại, anh liền chạy đến, nhưng vợ không nói gì, chỉ kịp cúi gầm mặt chạy trốn. Anh vội đuổi theo nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Trái tim anh nghẹn lại, không biết phải làm sao, đồng thời gục ngã bên mộ vợ, kêu gào trong đau đớn. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, bỗng nghe văng vẳng như có tiếng trẻ con từ dưới mả réo gọi.
“Ôi! Có phải là con của chúng ta không?” – Anh thì thào, vội vàng áp tai xuống mồ.
Sau ít phút chần chừ, tình yêu dành cho vợ, đứa con đã thúc giục lòng anh mạnh mẽ hơn, khiến anh chạy về nhà, lấy thuổng và đào lên mồ vợ. Khi nắp hòm được cạy ra, một khung cảnh kỳ diệu hiện ra: chiếc bụng mẹ vẫn còn nằm dưới chiếc mền lạnh của cái chết, nhưng bên cạnh đó là một đứa bé trai, yếu ớt, đang cựa mình tìm hơi ấm.
“Tại sao lại như thế này?” – Anh lắp bắp, những giọt nước mắt hạnh phúc chực trào.
Khuôn mặt vợ anh thanh thản, giống như đang mỉm cười với cuộc sống tràn đầy hy vọng. Anh ôm chặt lấy đứa con, trong lòng mừng rỡ, và cũng ngậm ngùi vì sự ra đi mãi mãi của người tình.
Người chồng đưa con về, cuộc sống tiếp tục diễn ra với bao kỷ niệm bên đứa con trai xinh xắn. Mỗi lần đi ngang qua ngôi mộ, lòng anh lại dợn lên cái cảm giác mất mát nhưng cũng đầy yêu thương. Không ai biết mẹ của thằng bé ra sao, nhưng điều anh hiểu là nơi nào đó, lòng mẹ vẫn luôn dõi theo họ.
Và đó là câu chuyện của tình yêu không bao giờ phai nhạt, câu chuyện về việc đánh đổi giữa sự sống và cái chết, để gìn giữ những điều quý giá nhất trong cuộc đời.
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích dân gian tại website Cổ tích Việt Nam.