Giữa triều đình rực rỡ đèn hoa, nơi những cung điện nguy nga chạm trổ tinh xảo, Thứ Hậu đã ra lệnh cho quân lính dũng mãnh nhanh chóng đi đón Hoàng đệ về. Một buổi lễ long trọng đã được tổ chức, đưa Hoàng đệ lên ngôi vua với danh hiệu Thánh Tông. Dưới ánh sáng lung linh của những ngọn nến, mọi người trong triều đều vui mừng chúc mừng, nhưng giữa những sắc thái vui tươi ấy, hình ảnh của Chung Nhi, một vị quân thần hiền hậu, lại nổi bật với tâm tư giản dị và khiêm nhường.
Khi được phong thưởng, vị tướng dũng cảm ấy đã một mực từ chối, chỉ cung kính tấu trình:
– Hạ thần là người bình thường, không xứng đáng với những chức vụ cao quý ấy.
Vua Thánh Tông, với ánh mắt trìu mến và giọng nói ấm áp, đã phán rằng:
– Ta được như hôm nay, chính bởi tổ tiên đã truyền lại phúc đức, nhưng quan trọng hơn là có những người như ngươi đã hết lòng phò tá, cứu giúp. Làm sao ta có thể hưởng phú quý mà ngươi thì lại không có phần? Những công lao của ngươi đáng được ghi nhận.
Trước sự kiên quyết đổi thay của nhà vua, Chung Nhi sau một hồi do dự đã quyết định tấu trình lại:
– Muôn tâu Thánh thượng, xin hãy để các bậc có công lớn vinh danh qua chức vị. Hạ thần chỉ cầu mong Thánh thượng ban cho danh hiệu Trạng Nguyên để trở về quê hương, được thỏa nguyện ước suốt đời như thế là đủ mãn nguyện.
Vua Thánh Tông, trước tâm tình chân thành của Chung Nhi, đã vui lòng ban chỉ phong ông làm Trạng Nguyên và mời ông ra vào chầu hầu bên cạnh vua. Trong khi đó, có một vị đại thần khác, với dáng vẻ băn khoăn, đã quỳ xuống và tâu:
– Muôn tâu bệ hạ, chức Trạng Nguyên chỉ dành cho những người văn hay chữ tốt, tài năng xuất chúng mới xứng đáng nhận, chứ không phải chỉ đơn thuần là vì có công lớn.
Nhà vua, với sự tin tưởng dành cho Chung Nhi, khẳng định:
– Chung Nhi tài giỏi, văn chương nào sánh bằng? Ta quyết định phong ông làm Trạng Nguyên là hoàn toàn xứng đáng.
Một ngày nọ, khi đức vua ngự giá đến chùa Thầy để tỏ lòng tri ân, nhà vua đã ban thưởng rất nhiều vàng bạc cho các vị sư trụ trì, để hồi phục lại chùa chiền. Đến khi sửa gác chuông, vua đã đọc câu thơ “Thiên lý trọng kim chung” và hỏi những vị quan trong triều có ai có thể đối lại được không. Nhưng không một ai dám mở miệng.
Bỗng nhớ lại lời của Phấn Khanh tiểu thư, Chung Nhi, với một nét mặt tự tin, đã cất tiếng đọc: “Bát đao phân mễ phấn”. Vua nghe xong, vô cùng khâm phục và ca ngợi tài năng và trí tuệ của ông:
– Lời đối của Trạng thật xứng đáng, tài học của ngươi quả thực là siêu việt.
Sau đó, nhà vua đã ban cho ông lá cờ biển linh thiêng, cùng với rất nhiều bạc vàng và ba chữ “Chân Trạng Nguyên” để ông trở về quê hương, vinh quy bái tổ. Hình ảnh Chung Nhi dần lùi xa, nhưng lòng người vẫn mãi ghi nhớ bài học về sự khiêm nhường, tôn trọng tri thức và giá trị của sự cống hiến.
Nguồn: Sưu tầm
Chúc các bạn, anh, chị em có được những giờ phút thư giãn khi đọc truyện cổ tích dân gian tại website Cổ tích Việt Nam.